Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 804 - Chương 834: Ăn Ngay Nói Thật

Chương 834: Ăn Ngay Nói Thật Chương 834: Ăn Ngay Nói ThậtChương 834: Ăn Ngay Nói Thật

"Levi, ngươi đã biết chuyện lúc trước ta làm?"

Đỗ Cách nhìn về phía trưởng ngục và hỏi.

"Holly vương, ngài có nhân cách vĩ đại nhất trên thế giới này."

Levi nói.

"Vậy tiếp theo ngươi hãy dẫn dắt những tên lính canh ngục của người làm một chuyện."

Đỗ Cách nói tiếp.

"Xin vương hãy ra lệnh."

Levi cung kính đáp.

"Lúc trước, ta đã âm thầm làm một vài chuyện vì mọi người, đến mức bị rất nhiều người hiểu lầm. Nhưng Ryan đã giúp ta tỉnh ngộ, để ta hiểu rằng thế giới này cần ta sống sót, cần ta giúp đỡ càng nhiều người hơn."

Đỗ Cách nhìn hắn và nói:

"Nhưng bởi vì phương thức làm việc sai lầm lúc trước, tất cả mọi người đều cho rằng ta là kẻ xấu xa tàn ác. Gánh vác danh tiếng như vậy sẽ khiến những người muốn tìm ta bày tỏ oan khuất e ngại ta, xa cách ta. Vì thế, ta cần ngươi giúp ta rửa sạch danh tiếng xấu trước..."

"Vương, ta cần phải làm như thế nào?"

Levi hỏi.

"Ăn ngay nói thật."

Đỗ Cách liếc nhìn những vệt ánh sáng trắng ở phía đông và nói:

"Dùng cách phát tờ rơi cũng được, tự mình nói cho người khác thông qua cách nói chuyện phiếm cũng được, cố gắng hết sức để càng nhiều người biết ta đã từng dụng tâm lương khổ (1) trước khi hành hình."

(1) Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Levi nhíu mày lại, nói:

"Vương, thời gian ngắn như vậy, dù nói cho họ biết sự thật thì e là dân chúng cũng không tin tưởng.

"Đi làm đi, ta không cần họ tin tưởng, chỉ cần họ biết sự thật."

Đỗ Cách cười cười:

"Ta từng đọc được một câu nói ở trong sách cổ rằng: Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người. Chỉ cần ta đủ chân thành thì tất cả mọi người đều sẽ biết ta là hạng người gì."

"Vâng."

Levi hành lễ với Đỗ Cách, gọi người dưới trướng của hắn đến rồi rời đi.

"Cao, đi thôi, chúng ta đi tìm Lynch đại công."

Đỗ Cách nhìn Levi rời đi rồi mới bắt chuyện với ông lão Cao, chính trực cần được tuyên truyền, muốn xoát thuộc tính dựa vào mấy người trong ngục giam này thì đến cả kỹ năng cũng không kích hoạt ra được.

Chỉ có cách để càng nhiều người biết đến sự chính trực của hắn, biết rằng hắn từng đánh đổi và hi sinh thì thuộc tính mới có thể tăng vọt, mới có thể làm cho sự chính trực của hắn đi sâu vào lòng người, cuối cùng trở thành một thánh nhân cất bước trên nhân gian. Về vấn đề Levi nói dân chúng sẽ không tin tưởng, chỉ cần Lynch đại công nữ nhi ma pháp thiên tài của hắn chính miệng tiếp nhận xét xử trước khi hành hình, thừa nhận đã hãm hại hắn, sau đó hắn lại biểu diễn Võ Hồn mười sao cường đi ra là được.

Danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ thay đổi ngay lập tức.

Không còn là kẻ lừa gạt tốt hơn Lynch đại công. .......

"Vương, chúng ta cùng đi với ngươi."

Ole đứng dậy, theo sát phía sau Layu.

"Không cần."

Đỗ Cách nhìn họ, cười nhẹ:

"Rất có thể lần này đi tìm Lynch đại công sẽ xảy ra tranh đấu, vũ lực của các ngươi không đủ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta sẽ hổ thẹn cả đời. Các ngươi đều còn trẻ, còn có không gian để phát triển và tương lai tươi sáng hơn, không nên chết ở đây."

"Vương..."

Layu còn muốn nói điều gì đó.

"Đây là mệnh lệnh."

Đỗ Cách cắt ngang lời hắn, không để ý đến sự cảm động xen lẫn trong trầm mặc của họ, thậm chí ánh mắt còn ẩn chứa sự hổ thẹn. Hắn dẫn ông lão Cao đi ra phía bên ngoài ngục giam, vui vẻ hưởng thụ sự tăng lên của thuộc tính nhờ vào chính trực.

Đây chính là sức hấp dẫn nhân cách của người cao thượng!

Lấy giúp người làm niềm vui, dám làm đám chịu, không sợ cường quyền, niềm tin kiên định, ngay thẳng, vì người quên mình...

Tất cả những phẩm chất tốt đẹp này cũng có liên quan đến chính trực.

Quả nhiên, vẫn là từ khóa chính trực phù hợp với hắn hơn, có thể gạt bỏ sự tà ác, hỗn loạn, tính toán giả vờ kia một cách thản nhiên, quang minh chính đại làm chính mình.

Cảm giác này thật tốt!...

Sau khi đi ra khỏi ngục giam.

Ông lão Cao ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm mà lẳng lặng sửng sốt thật lâu, sau đó mới nhúc nhích chân bước tiếp.

Đỗ Cách cứ đứng lằng lặng ở bên cạnh hắn, mãi đến tận khi hắn di chuyển thì mới đi tiếp theo hắn, không nhanh cũng không chậm.

Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đường phố vắng tanh, không thấy mấy người, trận chiến ngày hôm qua trông có vẻ như rất kịch liệt, nhưng ngục giam nằm ở vị trí hẻo lánh, cũng không kinh động đến dân chúng ở lân cận.

Đi được hơn mười mét thì ông lão Cao bỗng nói:

"Holly, ngươi là một người cao thượng."

"Tại sao lại nói như vậy?"

Đỗ Cách cười hỏi.

"Không có một kẻ thượng vị nào lại chờ một ông già đứng đờ ra ở rìa đường như ta."

Ông lão Cao nói. "Cao, ngươi không giống ta, ta mới chỉ bị giam trong ngục một ngày. Nhưng ngươi đã bị giam không biết bao lâu rồi, khi cảm nhận được sự tự do lần nữa thì cần giải phóng và thư giãn."
Bình Luận (0)
Comment