Chương 952: Thành Giao
Chương 952: Thành GiaoChương 952: Thành Giao
Nhưng sau khi bị chế định, lực lượng sẽ suy yếu trên diện rộng, đây là điều hắn không nghĩ tới.
Bây giờ Ân Nhị Xuyên cảm thấy đặc biệt may mắn, bởi vì lúc nãy hẳn không lập tức tạo cho Đỗ Cách một tin vui bất ngờ.
Dù sao, Đỗ Cách đã hùng mạnh đến mức có thể giết chết Thần Thái Dương, nếu thoáng cái để Đỗ Cách trở nên yếu đi thì hắn chính là tội nhân của Khải Nguyên Tỉnh.
"Kỹ năng của mấy người các ngươi cũng là giả đúng không?"
Đỗ Cách chuyển hướng đến những người còn lại, cười hỏi:
"Kỹ năng thực sự là gì?"
"Đỗ ca, ngoại trừ Andreas, ba kỹ năng còn lại đều là thật."
Ân Nhị Xuyên nói:
"Thực ra kỹ năng không bị trói buộc của Andreas là kỹ năng tiêu dao thiên hạ, hắn có thể đưa tất cả mọi người trong đoàn đội xuyên qua mọi chướng ngại, một khi kế hoạch thất bại, Andreas là giấy bảo đảm giúp chúng ta tẩu thoát khỏi Ma Giới...".......
Không ngờ đám người kia lại làm rất nhiều việc sau lưng hắn như thế.
Mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra, Ludius cảm thấy chỉ số IQ của mình bị xúc phạm, ủ rũ nói:
"Các ngươi làm vậy là đủ rồi."
"Ludius, bằng hữu của ta, đừng tức giận."
Đỗ Cách nhìn Ludius, vỗ vỗ Thần Hắc Ám mới, nói:
"Đừng quên, cuối cùng chúng ta đều sẽ rời đi, mà Thần Hắc Ám mới chỉ là một con rối. Chúng ta đã giải quyết được đối thủ lớn nhất của ngươi mà không cần đánh. Tiếp theo, miễn là ngươi bảo vệ được hắn, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành đệ nhất Ma vương thực sự, là người quyền lực nhất thế giới này. Chẳng lẽ tin vui như vậy không đủ để xoa dịu cơn giận của ngươi sao?"
Ludius sửng sốt một lúc, nghi ngờ nhìn về phía đầu lâu của Thần Thái Dương là một đám bóng đen:
"Ngươi có chắc chắn hắn sẽ không sinh ra ý thức của chính mình?"
"Đương nhiên. Thần Thái Dương đã hoàn toàn chết rồi, nếu không, ta làm sao có thể tự do huy động thần lực của hắn."
Đỗ Cách mỉm cười nói:
"Ludius, chờ sau khi chúng ta rời đi, ta sẽ để lại Thần Hắc Ám này cho ngươi, vậy thì ngươi sẽ đồng thời có được thần lực của Thần Thái Dương, thần lực Hắc Ám và lực lượng của ngươi. Làm bằng hữu, ta đã đủ tình nghĩa!"
"Các ngươi cũng để lại cho ta con rối tạo ra Thần Đại Địa đi, ta sẽ dùng toàn bộ lực lượng của mình để giúp các ngươi giành chiến thắng trong cuộc chiến này."
Mặc dù Ludius bị kỹ năng của Dư Hạ khống chế, nhưng hắn được sinh ra từ lòng tham, bản chất sẽ không thay đổi.
"Thành giao."
Đỗ Cách cực kì dễ chịu đồng ý.
Khi ngày càng có nhiều chiến sĩ dị tỉnh tụ tập xung quanh hắn, hắn không còn quan tâm nhiều đến những thần linh bản địa này nữa.
Có thể lợi dụng thì lợi dụng, không lợi dụng được thì đợi đến khi khống chế được cục diện chung rồi trở mặt giết đi là được.
Hứa hẹn?
Đối với các chiến sĩ dị tỉnh, hứa hẹn là thứ không đáng tiền nhất.
"Ludius, có thể cho bọn ta chút không gian để thảo luận một số chuyện được không?"
Đỗ Cách nói.
Kỹ năng của Dư Hạ đúng là rất mạnh, nhưng kỹ năng của nàng chỉ là tạm thời, một khi nàng sử dụng kỹ năng của mình để ra lệnh mới, các mệnh lệnh trước đó sẽ bị che đi.
Một khi bị che đi, Ludius lấy lại thần trí thì hắn có khả năng sẽ trở mặt thành thù với bọn họ.
Cho nên.
Hầu hết thời gian, sẽ do Đỗ Cách đảm nhận việc giao tiếp. ...
"Đỗ ca, ngươi thực sự đã giết Thần Thái Dương rồi?"
Chờ Ludius đi khởi, Ân Nhị Xuyên xoa xoa tay, đi đến bên cạnh Đỗ Cách, cười ha ha hỏi, nhưng khuôn mặt xấu xí của ác quỷ sừng dài phối hợp với nụ cười của hắn, trông đặc biệt làm người ta sợ hãi.
"Ta lừa ngươi làm gì?"
Đỗ Cách che mặt hắn lại và đẩy hắn sang một bên:
"Đừng lại gần ta như vậy, nhìn thấy bộ mặt này nhiều lần làm ta cảm thấy khó chịu."
Ân Nhị Xuyên buồn bã bước sang một bên, nói:
"Ta cũng không muốn có một bộ mặt xấu xí như vậy đâu, nhưng việc đoạt xá đâu phải do ta quyết định!"
"Trung ca."
Dư Hạn cười ngượng ngùng, chào hỏi Ân Nhị Xuyên.
"Ngươi là ai?"
Ân Nhị Xuyên nhìn nàng, hỏi.
"Ta là Vương Tam."
Dư Hạ nói.
"Chết tiệt, mẹ nó thật không công bằng!"
Ân Nhị Xuyên bất mãn phàn nàn:
"Thiết Tam Giác chúng ta tập hợp một lần nữa, sao nàng có thể đoạt xá một Tỉnh Linh da trắng và xinh đẹp, mà ta chỉ có thể đoạt xá một ác quỷ sừng dài chứ?"
Dư Hạ cười khúc khích.
Rõ ràng việc gặp lại Phùng Trung khiến tâm trạng nàng đặc biệt vui vẻ, tỷ lệ bị loại ở chiến trường dị tỉnh quá cao, chuyện gì cũng có thể xảy ra, được nhìn thấy đồng đội đã cùng kề vai chiến đấu với mình là điều tuyệt vời nhất.
"Tam nhi, ngươi có thứ hạng bao nhiêu?"
Ân Nhĩ Xuyên nhướng mày, nắm lấy bả vai Dư Hạ:
"Nói cho ta biết thứ tự của ngươi, để tâm lý ca ca ta được an ủi một chút."
"Thứ hạng của ta không cao, chỉ có năm mươi bảy." Dư Hạ nói: "Ta vừa mới tụ hợp với Đỗ Cách, thành tích lớn nhất trước đây chằng qua cũng chỉ là hợp nhất mấy bộ lạc tỉnh linh, không lợi hại bằng ngươi."