Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 147

Long Tát Tư đi theo người phụ nữ mập mạp, đi tới trong phòng kia, người phụ nữ mập mạp  thuần thục  kéo cửa ra, một cỗ u lãnh  không khí đập vào mặt.

"Xin mời, tiểu thư đang ở dưới chờ ngươi." Đường Á không kiêu ngạo không tự ti làm tư thế xin mời.

Long Tát Tư không do dự, nhấc chân bước đi xuống, theo lối đi vẫn đi về phía trước đi, xuyên qua hành lang dài, đi tới nơi đại sảnh có mảnh đèn dầu sáng rỡ.

Ở giữa đại sảnh có để cái bàn thật dài, người ngồi ở phía trên cao nhất là tuyệt đại thiếu nữ ban ngày hắn thấy. Ngồi bên phải thiếu nữ là một nam tử tuấn mỹ, tóc đỏ rực như lửa, khẽ hí mắt nhìn hắn. Bên trái thiếu nữ chính là một nam tử tuấn mỹ khác có khuôn mặt rất tuấn tú, con ngươi màu tím, tóc màu bạc.Phía sau thiếu nữ là hai nam tử nhìn rất giống nhau, một người trên tay bưng bình trà, một người khác nghiêng đầu đang quan sát hắn.

"Mời ngồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn nam tử trước mắt.

Long Tát Tư khẽ cau mày, trước mắt đánh giá, người thiếu nữ này, hình như đã sớm ngờ tới mình sẽ đến. Thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Hơn nữa sớm đã đem thân thế  của mình tất cả điều tra  rõ ràng,  đi tới chỗ sa mạc để bị chính người của mình bắt được tuyệt không phải tình cờ. Mà là chắc chắn đang tìm mình.

Long Tát Tư ngồi ở đối diện Thích Ngạo Sương, Tập Ít Tư tiến lên rót thêm một ly trà hoa hồng cho Long Tát Tư 

"Mời uống trà." Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười.

"Có thể nói một chút kế hoạch của ngươi được không?" Long Tát Tư sau khi ngồi xuống không có uống trà, mà là nhìn thích Ngạo Sương trầm giọng hỏi.

"Đem thanh danh của ngươi lên cao nhất, cuối cùng công bố thân phận của ngươi. Trả lại trong sạch cho ngươi." Thích Ngạo Sương ưu nhã miệng nhấp Trà hoa hồng nhàn nhạt trả lời.

"Làm thế nào mà được?" Long Tát Tư cau mày hỏi.

"Ngươi không cần làm gì hết. Ăn, chơi ngủ là tốt rồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Long Tát Tư, không đợi Long Tát Tư nói chuyện, Thích Ngạo Sương lên tiếng lần nữa,"Dĩ nhiên, như vậy là không thể nào được. Ngươi không đồng ý, ta cũng vậy sẽ không đồng ý."

Long Tát Tư giựt giựt khóe miệng, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mắt tính tình cùng với  bề ngoài của nàng  ấy nhìn thế nào cũng không đồng nhất. ( Đây chắc là sự thống nhất của hai mặt đối lập)

Tập Ít Kì và  Tập Ít Tư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của đối phương lại thấy được đồng tình. Cái tên Long Tát Tư, lại trở thành một đối tượng để Thánh nữ đại nhân của bọn họ làm nhục rồi.

"Việc ngươi phải làm bây giờ chính là mang theo nhóm Tinh Vệ quân hành hiệp trượng nghĩa, cứu người dân gặp khó khăn, nhưng không cần lưu danh.Thời điểm làm việc trên mặt của mỗi người bịt kín bằng mặt nạ màu đỏ." Thích Ngạo Sương để ly xuống, trầm giọng nói.

"Hành hiệp trượng nghĩa?" Long Tát Tư nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, có chút không hiểu.

"Sa mạc này, trừ bọn ngươi ra chỉ còn lại bọn cướp khác thôi. Các ngươi cho tới nay cướp bóc cũng có đúng mực. Chỉ lấy của thương nhân một phần ba hàng hóa. Nhưng những tên cướp khác cũng không giống như vậy, giết người cướp của." Thích Ngạo Sương sờ sờ cằm của mình, có chút nghi ngờ nói, "Chỉ là, hôm nay tại sao các ngươi lại bắt ta? Cho tới nay các ngươi đều là cướp tiền không cướp sắc mà." ( vì chị đẹp. Được chưa?)

Trên mặt Long Tát Tư xuất hiện vẻ lúng túng.

"Thôi, không muốn nói không cần phải nói. Tóm lại, kế tiếp các ngươi phải làm chính là ở thời điểm người dân cần nhất xuất hiện trước mặt bọn họ." Thích Ngạo Sương an bài. Ô Tát Lợi lúc này đây là quốc gia phần lớn là sa mạc, băng qua không có phương tiện. Mà bọn cướp đều là những kẻ cưỡi ngựa giỏi trong sa mạc, đợi chuyện xảy ra, nhiều nhất chỉ thấy bụi bặm cuồn cuộn, nhìn theo bóng lưng bọn chúng mà chửi mắng, không có biện pháp cướp lại.

"Cứ như vậy sao?" Long Tát Tư cau mày.

"Đúng vậy, trước mắt chính là muốn ngươi làm vậy. Còn cóthân phận của ngươi sẽ  giữ kín, đến lúc thân phận của ngươi sẽ được tiết lộ, mọi ánh mắt cũng sẽ tập trung ở trên người ngươi.Kẻ đã hãm hại ngươi và người thân của ngươi, ta sẽ bắt bọn họ thừa nhận trước mặt mọi người." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gõ cái bàn, lạnh nhạt nói, "Nhớ, các ngươi phải che mặt, thống nhất  mặt nạ màu đỏ."

"Vì sao phải mặt nạ màu đỏ?" Long Tát Tư rốt cuộc có chút hiểu được kế hoạch của thiếu nữ trước mắt.

"Vậy ngươi cũng có thể lựa chọn màu sắc khác. Chỉ cần đặc biệt, có thể phân biệt các ngươi và bọn cướp khác là được. Tốt nhất không nên đuổi tận giết tuyệt bọn cướp, bắt được bọn chúng rồi sau đó đợi mọi người đi hết thì thả bọn chúng ra. Hoặc là cứu người xong liền thả bọn chúng." Thích Ngạo Sương cặn kẽ giao phó.

"Tại sao?" Long Tát Tư lại càng khó hiểu.

Sau một khắc, hắn liền hối hận vì đã hỏi như thế.

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mấy người, Long Tát Tư đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị thoái hóa trầm trọng.

"Đương nhiên là để cho bọn họ tiếp tục làm điều ác, các ngươi tiếp tục diệt kẻ gian." Tập Ít Kì liếc mắt khinh thường kẻ không hiểu lời nói của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương trả lời" bằng không lấy ở đâu ra nhiều cơ hội như vậy cho các ngươi hoạt động?"

( Một tập đoàn vô sỉ và rất hiểu ý đồng đội)

Long Tát Tư co quắp khóe miệng nhìn trước mắt  thiếu nữ, trong đầu nhảy ra câu “ Vật họp theo loài”. Người thiếu nữ này thật quá quá.......cái đó gì đi. ( ý anh ấy chắc là quá vô sỉ  mà không dám nói)

"Ngươi, thật có thể giúp ta tẩy rửa oan khuất?" trong mắt Long Tát Tư  lóe lên một tia hoài nghi. Mặc dù người thiếu nữ và  nam tử bên cạnh cực kỳ cường hãn, nàng cũng có thể khống chế tinh thần cấp cao, nhưng là, thật có thể làm được sao? người vu hãm hắn, bây giờ đã trở thành Hoàng đế và Hoàng hậu......Cô gái mà mình từng thương mến bây giờ đã trở thành đương kim  Hoàng hậu.

"Hiện tại đương nhiên được. Nếu như bọn hắn bây giờ xuất hiện ngay trước mặt ngươi, vậy thì như thế nào?" Thích Ngạo Sương cười nhạt một tiếng" chẳng lẽ ngươi  không biết khi đấm người một phát xong liền rút tay về không phải là không đánh nữa, mà là vì để đánh ác hơn, đau hơn hay sao?" ( cái triết lí gì đây biết!!???)

Long Tát Tư sửng sốt. Quả đấm lấy lại, là vì đánh ác hơn, đau hơn!

"Ngươi, rốt cuộc là người như thế nào?" Long Tát Tư đứng lên, cau mày trừng tròng mắt sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt.

Thiếu nữ tóc đen mỉm cười, không trả lời.

Phong Dật Hiên đứng lên, trong tay trống rỗng xuất hiện  một xấp tờ kim phiếu, đưa tới trước mặt của Long Tát Tư. Những kim phiếu này đều là của Phong gia trợ giúp Thích Ngạo Sương đem mấy cái bảo vật của Hắc Long Bản âm thầm bán đi rồi lấy đi một phần nhỏ  tiền. 

"Để làm cái gì?" Long Tát Tư xụ mặt xuống.

"Không cần tự mình đa tình, không phải cho ngươi xài. Những thứ này đổi thành Kim khăn, các ngươi dùng cái này trợ giúp những dân chúng cần trợ giúp." Phong Dật Hiên lại lần nữa khi dễ trí thông minh của người trước mắt  

Trong lòng Long Tát Tư một hồi buồn bực. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Chỉ là, đây cũng là một thủ đoạn thật cao mình. Ô Tát Lợi vẫn luôn rất nghèo khó, nếu như cầm tiền tới trợ giúp mọi người, quả thật rất nhanh có thể thu mua lòng người.

Khi Long Tát Tư nhận lấy những tờ kim phiếu này vẫn rất thất kinh. Mỗi một tờ kim phiếu  số tiền đều là một vạn, như vậy một xấp, nói ít cũng có trên trăm vạn! Hơn nữa còn là kim phiếu thông dụng ở toàn bộ đại lục.

Long Tát Tư ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt xem thường của Phong Dật Hiên, nhìn lại một chút khuôn mặt lạnh lùng Thích Ngạo Sương.

Bọn họ, rốt cuộc là ai?

"Đi đi. Mỗi thời điểm cuối tháng phái người đi đến vũ điếm một lần." Thích Ngạo Sương đứng dậy, có chút mệt mỏi ngáp một cái.

Long Tát Tư nhìn thiếu nữ trước mắt, thật lâu nói không ra lời.

Cái này thiếu nữ thần bí, không rõ lai lịch, mục đích gì mình cũng không biết. Nhưng là, trong lòng vì không biết vì sao lại tin tưởng người thiếu nữ này nhất định có thể giúp mình hoàn thành nguyện vọng!

"Tốt. Có chuyện ta sẽ đi vũ điếm tìm ngươi. Ta đi trước." Long Tát Tư nhận kim phiếu, gật đầu một cái với Thích Ngạo Sương, xoay người rời đi.

Đêm khuya, Thích Ngạo Sương đứng ở nóc phòng, yên lặng nhìn màn đêm không có ánh trăng.

Chợt, một cái áo khoác thật dầy khoác lên trên vai của nàng. Bỗng nhiên quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt đang mỉm cười của Phong Dật Hiên.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Phong Dật Hiên cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng.

Thích Ngạo Sương trầm mặc, lần này chậm rãi nói: "Đang suy nghĩ, thời điểm Long Tát Tư đối mặt người hãm hại hắn, có có thể xuống tay được hay không."

Phong Dật Hiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nhạt: "Đó là hắn ngu xuẩn, yêu một người không đáng giá. Hắn vừa bắt đầu đã sai lầm rồi, phía sau còn có thể chính xác được ư?"

Thích Ngạo Sương sửng sốt, quay đầu cứ như vậy nhìn chằm chằm Phong Dật Hiên, Phong Dật hiên vẫn như cũ mỉm cười: "Cái đó của bọn họ, không gọi tình yêu. Tình yêu có thể tùy tiện bị quyền lực, tiền bạc thu mua, vậy còn gọi tình yêu sao?" 

Thích Ngạo Sương rủ thấp xuống lông mi, sâu xa nói: "Người" không phải là một loại động vật không ngừng truy đuổi tiền bạc quyền lực danh tiếng hay sao......"

"Ít nhất ta không có như vậy. Ta một đời một kiếp cũng sẽ không phản bội nàng." lời nói của Thích Ngạo Sương vẫn chưa nói hết, liền bị lời nói như đinh chém sắt của Phong Dật Hiên chặt đứt.

"Ngạo Sương, cho dù tất cả thiên hạ có phản bội nàng, ta vẫn như cũ sẽ đứng ở bên cạnh nàng, đem hết toàn lực bảo vệ nàng." Phong Dật Hiên nắm bả vai Thích Ngạo Sương, làm cho Thích Ngạo Sương xoay người lại đối mặt với mình.

Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhìn đến nét mặt của hắn lúc này hết sức kiên nghị, đáy mắt chỉ có kiên định. Trong lúc nhất thời, Thích Ngạo Sương lời gì cũng nói không ra được. Chỉ là, đáy lòng có cái gì đó mọc rể, nảy mầm......

"Cho nên, Tiểu Sương Sương~~, nàng không cần phải ủ rũ như thế, ta sẽ vẫn mãi mãi bên cạnh nàng nha."Phong Dật hiên cười hì hì, dẩu môi lên, hướng Thích Ngạo Sương mà tiến tới. 

"Thân ái ~~."

Phanh!

Sau một khắc, Phong Dật Hiên che hai mắt của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

Thích Ngạo Sương xoay người tức giận đằng đằng trực tiếp bay xuống.

Phong Dật Hiên đợi bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, lúc này mới đứng dậy, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt có vui mừng. Nàng, rốt cuộc lại khôi phục lại bộ dạng trước kia. Đây mới chân chính là nàng......

Phong Dật Hiên vuốt vuốt hai mắt của mình, hừ lạnh một tiếng: "Đi ra đi, ngươi đã thấy hết rồi?

Chung quanh vẫn một mảnh trầm mặc. Hồi lâu, bóng dáng Lãnh Lăng Vân xuất hiện.

"Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi có bất kì cơ hội nào đâu." Phong Dật Hiên trừng tròng mắt xông vào Lãnh Lăng Vân quát lạnh. Chỉ là nhìn vào nửa bên mắt gấu mèo của hắn thì miệng nói những lời này thật không có lực uy hiếp.

Lãnh Lăng Vân trầm mặc, không nói gì.

"Hừ!" Phong Dật hiên hừ lạnh một tiếng, xoa mắt của mình không để ý tới Lãnh Lăng Vân, từ cái thang bò đi xuống. ( không hiểu sao ảnh không bay xuống?!?!)

Lãnh Lăng Vân một mình đứng ở nóc nhà, trầm mặc nhìn không trung.

Không một tiếng động.

Hai ngày sau đó, một nhóm năm người lên đường rời đi Thanh Tuyền trấn. Lần này, còn có hai huynh đệ nhà họ Tập.

Mà mục đích của bọn họ, tất nhiên là đến vị trí điểm đỏ trong bản đồ......
Bình Luận (0)
Comment