Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 216

“Vương!”

“Vương! Vương!!”

“Vương!!!”

Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang dội chân trời. Ma tộc khàn giọng, cố hết sức mà gọi.

Trên quảng trường trước Vương cung, lụa đỏ trải dài tới nơi cao nhất. Ở đây, Ma vương của Ma giới sắp lên ngôi, trở thành Ma vương chân chính.

Ma tộc hưng phấn vây quanh quảng trường. Ma tướng bình tĩnh đứng phía trước, chờ đợi cử hành nghi thức lên ngôi. Ma vương mới phải chịu rất nhiều khảo hạch, đánh bại tất cả bọn họ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. 

Nhóm Ma tướng đứng đầu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi. Người kia đã mất tích lâu như thế mà thực lực vẫn kinh khủng như vậy, không, thậm chí còn mạnh hơn, không lưu tình chút nào mà đánh bọn họ tan tác.

Hắn, hình như đã khác trước…

Nhưng khác ở đâu?

Trước kia, trong mắt hắn không có bất cứ cái gì. Lúc đánh bại bọn họ cũng là theo tình tình. Mà bây giờ, là có mục đích.

Chẳng lẽ, đúng như lời đồn là hắn vì một người?

Chỉ là vì một người mà làm như thế sao?

Có thể không?

Tiếng kèn lệnh vang dội, nghi thức lên ngôi sắp bắt đầu.

Mặt tiểu ma đầu Lạp Địch Nhã không chút cảm xúc đứng trên cầu thang, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy có một cảm giác bị áp bức không tiếng động. Người này người gặp người giả chết, hoa thấy hoa khô héo – tiểu ma đầu. Chỉ có hắn mới trị được nàng. Ngay cả Ma vương cũng không có cách nào ngăn được nàng. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tiếng kèn dừng lại, nhân vật chính của nghi thức xuất hiện.

Mái tóc đỏ rực mềm mại của Phong Dật Hiên để xõa, dài tới gót chân, tựa như một đám mây màu đỏ hoa mỹ lúc hoàng hôn. Hắn mặc lễ phục màu đen cao quý tao nhã, xung quanh viền vàng chói mắt hoa lệ, nút áo màu vàng kim đẹp đẽ hòa với tà áo màu đen sau lưng đón gió nhẹ nhàng bay. Trên khuôn mặt tinh xảo vô cùng là lạnh lùng, đáy mắt không chút gợn sóng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phong Dật Hiên từ từ bước lên từng bậc thang dài.

“Ca…” Lạp Địch Nhã nhẹ nhàng gọi.

Phong Dật Hiên hơi dừng lại.

“Ca, huynh không hối hận khi làm thế chứ?” trong lòng Lạp Địch Nhã tràn đầy suy nghĩ. Nàng hận Thích Ngạo Sương, hận chết nữ tử loài người đó. Nếu không có nữ tử kia thì sao ca ca mà nàng tôn kính nhất lại bước trên con đường này? Sao lại cam tâm tình nguyện làm chuyện mà huynh ấy ghét nhất? Tuy không muốn ca ca và loài người kia ở chung một chỗ, nhưng, lúc này, lòng Lạp Địch Nhã còn khó chịu hơn.

Phong Dật Hiên chỉ cười nhạt, bỏ lại một câu thật nhỏ: “Muội nghĩ là ta sẽ hối hận à?”

Phong Dật Hiên nói xong thì liền bước tiếp, từ từ bước lên bậc thang đầu tiên.

Hắn biết, bước một bước này thì sẽ không còn khả năng ở cùng nàng.

Vậy, không còn gì tốt hơn nữa, không phải sao?

Thánh Chiến kết thúc, khi mình còn là Ma vương thì sẽ không để nó tái diễn.

Mà lời nguyền trên người mình cũng sẽ không linh nghiệm.

Càng sẽ không làm nàng tổn thương. (yêu thế này thì ta chết vì ghen mất thôi a TT.TT)

“Ca…” Lạp Địch Nhã ở phía sau gọi thật nhỏ, trong mắt đều là đau đớn.

Phong Dật Hiên không dừng chân, mà vẫn bước từng bước một lên nơi cao nhất.

Trên đài cao, Ma vương Tạp Địch Âu mỉm cười. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu là nụ cười tà khí. Trên người ông giờ phút này cũng là trang phục hoa lệ. Đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo cuối cùng đã trở lại, đang bước từng bước một về phía ông.

Người hầu bên cạnh Tạp Địch Âu bưng một cái khay tinh xảo, trên đó đặt một vương miện hoa lệ.

Phong Dật Hiên từ từ, tiêu sái đi tới trước mặt Tạp Địch Âu. Ông mỉm cười.

Phong Dật Hiên không nghe lời thề dài dòng lê thê, trước mặt hắn, trong đầu hắn chỉ có giương mặt xinh đẹp kia.

Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng hung dữ một cước dẫm mình dưới chân.

Nhớ lại lần đầu tiên tùy tiện xông vào trại của nàng, thấy được cảnh xuân đẹp đẽ của nàng. Sau đó là một quyền mạnh vào mắt của mình.

Nhớ lại nàng bất lực, thất hồn lạc phách trong lòng mình.

…………………………….

Bây giờ nàng ổn không?

“…Là Vương kế nhiệm.” Rốt cuộc thì lời thề dài dòng lê thê đã được đọc xong. Tạp Địch Âu nâng vương miện hoa lệ, giơ lên thật cao. Dưới ánh mặt trời, vương miện tỏa ánh vàng long lanh chói mắt…Vương…

Sắp trở thành Ma vương…

Cả đời này không còn có thể cùng xuất hiện với nàng…

Phong Dật Hiên từ từ nhắm mắt lại, chờ vương miện được đặt lên đầu mình.

Từ từ, Tạp Địch Âu mỉm cười, chuẩn bị đặt vương miện trong tay lên đầu Phong Dật Hiên.

Nhưng, trong khoảnh khắc vương miện sắp được đặt lên thì trên đài cao chợt có một luồng ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện khiến tất cả mọi người phải nheo mắt lại.

Tạp Địch Âu cau mày, vương miện trong tay hơi dừng lại, không đặt xuống.

Ánh sáng trắng biến mất, hai người xuất hiện trên đài cao. Đó chính là Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân.

Phong Dật Hiên kinh ngạc, đứng lên, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện trước mặt mình, tim như ngừng đập, hoàn toàn không dám tin vào hiện thực.

Là nàng ư?

Sẽ là nàng ư?

Thật sự là nàng ư?

“Không cần hoài nghi đâu, là Ngạo Sương đó.” Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới.

“Ngạo Sương! Nàng, nàng…sao nàng lại tới đây?” rốt cuộc Phong Dật Hiên lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt mình. Nỗi ngạc nhiên và mừng rỡ bao phủ lấy hắn.

“Ta tới tìm chàng. Ta chỉ biết một điều, đó là chàng không thể cứ như vậy mà biến mất trong cuộc đời của ta.” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, nói nhỏ đầy nghiêm túc.

“Ngạo Sương, nàng…” trong lòng Phong Dật Hiên cực kỳ phức tạp, vui mừng vô cùng nhưng ngay sau đó lại bị lo lắng chặn lại.

“Loài người, lá gan ngươi thật không nhỏ. Ta đã thả cho ngươi một con đường sống mà ngươi lại dám xuất hiện ở đây.” Giọng nói âm lãnh của Tạp Địch Âu truyền tới.

“Phụ vương! Người đã đồng ý với con là sẽ không ra tay với nàng. Bây giờ để nàng đi đi.” Phong Dật Hiên bất chấp tất cả, quay lại, trầm giọng nói với Tạp Địch Âu.

Trong khoảnh khắc Thích Ngạo Sương nhìn thấy Phong Dật Hiên thì trong long cũng rất mừng. Bây giờ nghe thấy cuộc nói chuyện này, thì lại càng rõ ràng mọi chuyện. Quả nhiên là Phong Dật Hiên vì mình nên mới từ bỏ tất cả mà trở lại Ma giới, trở thành Ma vương. Thân phận thật sự của Phong Dật Hiên quả nhiên là ca ca của Thiếu chủ, là con trai Ma vương sao?

“Đó là trước kia! Trước kia ta từng đồng ý!” trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu tràn đầy âm trầm, gầm nhẹ cực kỳ dữ tợn, “Chỉ là một con người đê tiện mà lại không biết điều như thế! Dám can đảm phá hỏng nghi thức lên ngôi của Ma giới chúng ta. Lần này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Phụ vương! Người muốn nuốt lời?!” mặt Phong Dật Hiên biến sắc, lắc mình chắn trước mặt Thích Ngạo Sương.

Lúc này, mặt Tạp Địch Âu còn đen hơn than, phổi ông như sắp nổ tung vì tức giận. Trong hoàn cảnh này, trong tình huống có tất cả Ma tộc ở đây, Ma vương kế nhiệm lại đường hoàng đứng ra bảo vệ cho một con người! Dám ngang nhiên một mình công khai đối đầu với mình!!!

Còn ra thể thống gì nữa?!

“Ta không nuốt lời. Ta đồng ý thả nàng ta, nàng ta không tới Ma giới làm càn! Bây giờ dám xông tới Ma giới, hơn nữa còn dám can đảm phá hỏng nghi thức lên ngôi của chúng ta! Có chết cũng không hết tội!” sắc mặt Tạp Địch Âu càng ngày càng khó coi. Ma tộc đang vây quanh đài cao cũng châu đầu ghé tai, rối rít bàn tán. Chuyện này càng khiến Tạp Địch Âu nổi cơn thịnh nộ.

“Phụ thân!” Phong Dật Hiên cau mày, nhìn Tạp Địch Âu đầy cảnh giác, càng cố gắng bảo vệ Thích Ngạo Sương sau lưng. Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng nàng. “Meo meo ~~” Mèo tầm bảo nằm sau lưng Thích Ngạo Sương, lộ ra cái đầu, mở to mắt nhìn mọi chuyện.

“Hôm nay ta sẽ hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung của con!” Tạp Địch Âu gầm lên, sắp ra tay.

“Phụ thân, đừng!” Lạp Địch Nhã vọt lên, đưa tay ra định ngăn Tạp Địch Âu.

“Lạp Địch Nhã, ta đã quá dung túng cho con! Khiến con không biết chừng mực! Hôm nay ta sẽ làm theo ý muốn của Ma tướng, tiễn con tới nơi con sớm nên tới để rèn luyện. Con rèn luyện tốt rồi hãy trở về!” Hiển nhiên lần này Tạp Địch Âu đã tức giận tới cực điểm, nói xong những lời này liền vung tay tạo dấu ấn. Một luồng ánh sáng màu đen đánh lên người Lạp Địch Nhã.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạp Địch Nhã và mọi người, Lạp Địch Nhã kêu thảm một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.

Không gian ma pháp!

Người biết ma pháp này ngây ngẩn.

Xem ra hôm nay Ma vương Tạp Địch Âu thật nổi giận rồi, lại nhẫn tâm đưa con gái mà mình thương yêu tới thế giới khác để rèn luyện. Hơn nữa lại còn phế đi tu vi của Lạp Địch Nhã!

“Phụ vương!” Phong Dật Hiên kinh hãi. Bộ dạng này của Tạp Địch Âu hắn chưa bao giờ thấy. Xem ra hôm nay đã chạm tới ranh giới cuối cùng của ông nên ông mới vô tình như vậy.

“Con cút ra cho ta!” Tạp Địch Âu rống giận, một luồng ánh sáng màu đen đáng sợ đã được tạo ra trên tay.

Lúc này, Ma tộc đang vây ở dưới đều đã sôi trào.

“Vương!”

“Vương!!”

“Giết con người đê tiện đó đi!”

“Biến con người đó thành mảnh vụn đi!”

Phong Dật Hiên vừa vội vừa giận, lạnh mắt nhìn phía dưới, quát lên, “Mẹ nó, câm miệng cho ta!”

Nhất thời, phía dưới câm như hến. Các Ma tộc nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Dật Hiên đang phẫn nộ điên cuồng, rồi quay sang nhìn Tạp Địch Âu đang giằng co với hắn.

Tạp Địch Âu vừa thấy cảnh này thì mặt càng đen hơn, siết chặt nắm đấm khiến nó vang lên tiếng răng rắc.

Phong Dật Hiên và Tạp Địch Âu nhìn nhau. Lửa giận trong mắt ông nóng rực, lòng Phong Dật Hiên không ngừng trầm xuống, trầm xuống…

Hắn là người rõ nhất thực lực của Tạp Địch Âu.

Ở Ma giới không ai là đối thủ của ông.

Ai cũng không thể, kể cả Phong Dật Hiên mình cũng kém một bậc.

Lãnh Lăng Vận giận tái mặt, mặt không biến sắc mà chắn trước mặt Thích Ngạo Sương. Hắn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Hoàn toàn không ngờ rằng chí tôn của Yêu giới lại trực tiếp truyền tống bọn họ tới nghi thức lên ngôi của Ma vương Ma tộc, càng không ngờ lại phải đối đầu trực diện với Ma vương thế này.

Dù vào lúc mạnh nhất hắn cũng không thắng được Lạp Địch Âu, cùng lắm là dùng toàn lực thì hai bên đều tổn thương. Mà bây giờ một nửa sức mạnh của hắn không ở trên người nên càng không có phần thắng.

Dưới cái nhìn của mọi người, đối mặt với Ma vương đang thịnh nộ, hắn thật không nắm chắc được có thể đưa Thích Ngạo Sương toàn thân trở ra.

“Vì sao người lại ngăn cản Phong Dật Hiên và con ở bên nhau?” giọng nói thật thấp của Thích Ngạo Sương lạnh lùng vang lên.

Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sững sờ.

Tạp Địch Âu cười lạnh: “Bởi vì thân thể nó chịu lời nguyền, tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện gì với ngươi!”

Lúc này Thích Ngạo Sương ngây ngẩn. Có ý gì? Lời nguyền? Trên người Dật Hiên có lời nguyền? Cho nên không thể phát sinh chuyện gì với mình? Lời nguyền này có liên quan gì tới mình?

Không cho Thích Ngạo Sương thời gian suy nghĩ, Tạp Địch Âu đã ra tay.

Mặt Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, bước lên.

“Cút ngay!” Tạp Địch Âu quát lên, lấy ông làm trung tâm, một luồng khí lạnh đáng sợ lan ra xung quanh. Luồng khí này có hình màu đen, tựa như sóng biển, điên cuồng lan ra ngoài. Trong lòng các Ma tộc dưới đài cao run sợ. Ma tướng còn đỡ, Ma tộc cấp thấp ở xa trực tiếp bị đánh bay.

Mọi người đều biến sắc, lần đầu tiên thấy Tạp Địch Âu bộc phát như thế.

“Chúng tướng nghe lệnh! Giết nữ tử loài người này sẽ được trọng thưởng. Nếu ai ngăn cản, giết không cần hỏi!” mặt Tạp Địch Âu dữ tợn, giọng nói âm lãnh tràn đầy tàn khốc và kiên quyết.

“Phụ vương!!!” Phong Dật Hiên không thể tin được mà nhìn Tạp Địch Âu đang có gương mặt dữ tợn. Vì sao phụ vương nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế? Vì sao?!

“Lên!” Tạp Địch Âu gầm lên, ngọn lửa màu đen trong tay đã điên cuồng đánh tới.

Các Ma tộc dười đài cao cười kỳ quái, ùa hết lên. Vô số Ma tộc màu đen bay trên không, mục tiêu là Thích Ngạo Sương.

Phong Dật Hiên cắn răng, trong mắt lóe lên đau đớn.

Kết xuất kết giới cực nhanh, dù hắn biết kết giới của mình căn bản không thể ngăn cản được Địch Âu có thực lực cao hơn mình.

Mặt Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, chắn sau lưng Thích Ngạo Sương.

Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân bảo vệ Thích Ngạo Sương ở giữa.

Tạp Địch Âu thấy tình huống này thì càng tức giận hơn. Ngọn lửa đầu tiên còn chưa đánh tới thì trong tay đã tạo ra ngọn lửa thứ hai.

Mà tất cả các Ma tộc cũng kêu lên quái dị, bay lên, tất cả ma pháp cùng chào hỏi Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Trong nhất thời, ánh sáng đủ màu lóe lên sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta hoa cả mắt. Không khí điên cuồng lưu động lung tung, hơi thở cuồng bạo khiến người ta khó thở. Nếu những ma pháp này cùng bay tới đây thì hậu quả ai cũng có thể nghĩ tới!

Lòng Phong Dật Hiên cực kỳ nóng nảy. Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cũng càng ngày càng trầm xuống.

Thích Ngạo Sương cắn răng, thầm nhẩm chú ngữ. Ma vương phản ứng quá kích động như thế. Chuyện này có bí mật gì?

Đang lúc đợt tấn công sắp ập đến thì xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc. Trên người Thích Ngạo Sương tản ra ánh sáng bảy màu, vây chặt lấy nàng ở bên trong. Sau đó ánh sáng bảy màu lan rộng ra, không ngừng lan rộng ra, vây lây Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân. Ba người Thích Ngạo Sương cảm thấy luồng ánh sáng bảy màu này ấm áp dịu dàng khác thường.

Chợt, ánh sáng bảy màu đột nhiên lan rộng ra, ầm ầm nổ tung, chiếu thẳng tới các Ma tộc khiến tất cả trắng lóa, không thể nhìn được gì.

Ngay sau đó, tất cả Ma tộc choáng váng. Toàn bộ ma pháp bọn họ phát ra quay trở lại! Công kích hung mãnh đã ập đến!

Trong nhất thời, người ngã ngựa đổ, trên trời hỗn loạn.

Ma pháp của Ma vương cũng bị bắn ngược lại, ngọn lửa màu đen đáng sợ đánh về phía Tạp Địch Âu. Sắc mặt Tạp Địch Âu sắc lạnh, đưa tay gạt khẽ, đánh bay toàn bộ ngọn lửa bị đánh bật lại. Những Ma tộc khác thì không được nhẹ nhàng như thế. Ma tướng cao cấp thì còn đỡ, những Ma tộc cấp thấp thì vô cùng thê thảm. Từng người một kêu lên sợ hãi rồi né ra, lại đụng phải Ma tộc bên cạnh, Ma tộc bên cạnh thì lại đụng phải người đứng gần. Vốn các Ma tộc cao cấp có thể né được ma pháp bị đánh ngược lại nhưng lại bị các Ma tộc khác vì né ra mà va lung tung khiến bất ngờ nên không thể làm gì được.

Trong nhất thời, trên không trung đại loạn, tiếng oán giận và tiếng trách mắng vang lên không ngừng. Tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần vang lên.

Những tiếng động này vang vào trong tai Tạp Địch Âu khiến ông thấy đặc biệt chói tai, sắc mặt ông xanh ngắt như có thể chảy ra nước.

Hiển nhiên là trên người nữ tử loài người kia có bảo vật có thể phản xạ lại ma pháp. Chỉ là một con người đê tiện mà lại có thể khiến Ma giới của ông người ngã ngựa đổ thảm hại như vậy! Thật vô cùng đáng giận! Hôm nay không trừ khử nàng ta thề không bỏ qua!

Phong Dật Hiên nhìn thấy ánh mắt thẹn quá hóa giận của Tạp Địch Âu, trong lòng càng thêm trầm xuống. Hắn biết, hôm nay phải đối mặt với tình huống khó giải quyết nhất từ trước tới nay!

Lãnh Lăng Vân lạnh mắt nhìn Tạp Địch Âu sắp bùng nổ, trong lòng cũng không dám khinh thường.

Thích Ngạo Sương nhìn tình huống lộn xộn trước mắt, bỗng lấy nghiên mực lưu ly trong người ra, lại kinh ngạc khi nhìn thấy trên nghiên mực lưu ly xinh đẹp xuất hiện vài vết nứt rất sâu!

Lần đầu tiên phản xạ lại nhiều công kích ma pháp như thế, hiển nhiên đã vượt qua cực hạn của nghiên mực lưu ly. Cho nên trên đó mới xuất hiện nhiều vết nứt nhìn mà sợ như vậy.

“Lưu Ly? Lưu Ly?!” trong lòng Thích Ngạo Sương lo lắng, vội vàng gọi, nghiên mực trong tay không lên tiếng đáp.

“Loài người vô tri nhỏ bé, ngươi đi chết đi!” Tạp Địch Âu phi thân lên, đôi tay ầm ầm kết xuất thành dấu tay kỳ lạ, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ phức tạp.

“Phụ vương!” Phong Dật Hiên cắn răng, đau đớn thoáng qua đáy mắt, cũng phi thân lên. Hắn rất rõ ràng chú ngữ này là gì.

“Ngạo Sương, muội lui lại.” Lãnh Lăng Vân bảo vệ Thích Ngạo Sương sau lưng, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Trong lòng Thích Ngạo Sương phức tạp. Phong Dật Hiên vì mình mà đối đầu trực tiếp với cha ruột của mình, có thể hiểu được sự dằn vặt của hắn.

Mình phải làm thế nào mới phải đây? Phải làm thế nào mới có thể hóa giải cục diện bây giờ?

Tạp Địch Âu nắm chặt nắm tay tới mức các đốt ngón tay trắng bệch, một cỗ kình khí đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trong tay. Tiếng nắm đấm nắm lại vang lên răng rắc càng ngày càng lớn, cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Ai cũng biết rằng Tạp Địch Âu đã ngưng tụ toàn bộ sự tức giận vào đó.

“Con cút ngay cho ta!” Tạp Địch Âu điên cuồng hét lên, một luồng kình khí hữu hình hung mãnh đánh về phía Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên phun một ngụm máu, bị đẩy lui ra ngoài. Mục tiêu của Tạp Địch Âu là nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương.

Hiển nhiên Phong Dật Hiên không muốn tổn thương cha của mình nên không ứng phó toàn lực. Tạp Địch Âu nắm chắc điểm này nên mới không kiêng dè gì như thế.

Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cực kỳ nặng nề. Trong lòng hắn không thể hiểu nổi vì sao Tạp Địch Âu vô cùng bình tĩnh, khi gặp Thích Ngạo Sương lại trở nên khác thường như thế. Tại sao lại khăng khăng muốn dồn Ngạo Sương vào đường chết?

Nhìn thấy tình huống như thế, Lãnh Lăng Vân  không dám giữ lại gì cả.

“Đi!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ, một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ đánh thẳng về phía Tạp Địch Âu từ tay hắn.

Đôi mắt Tạp Địch Âu khẽ mở lớn, ầm ầm đánh kình khí trong tay mình ra.

Ầm --!!!

Tiếng nổ lớn vang lên, vang dội nơi chân trời, xuyên qua màng nhĩ của mọi người.

Ánh sáng màu đen khổng lồ và ánh sáng màu tím rực rỡ chạm vào nhau giữa bầu trời, tỏa ánh sáng rực rỡ ra xung quanh.

Rất nhiều Ma tộc tu vi thấp bị chấn đến mức phun máu ngay tại chỗ, sau đó liền hôn mê. Mà Ma tướng có tu vi cao hơn cũng không chịu nổi, bị chấn động tới mức hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lần nữa lãnh giáo sức mạnh đáng sợ không thể với tới của Ma vương.

Lãnh Lăng Vân bị chấn lui lại hai bước mới ổn định được thân hình. Hắn khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Thân hình của Tạp Địch Âu trên bầu trời không bị ảnh hưởng chút nào, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, rồi cười như điên: “Ha ha, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở Ma giới chúng ta. Đại Yêu Vương! Hôm nay ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!” Lúc này, Tạp Địch Âu đã nhận ra thân phận trước đây của Lãnh Lăng Vân, trong giọng nói không che giấu được hưng phấn.

“Ta không phải là Đại Yêu Vương gì cả. Tên ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân.” Hắn trầm giọng trả lời.

Tạp Địch Âu nghe Lãnh Lăng Vân trả lời, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn thấy hắn bảo vệ Thích Ngạo Sương ở sau lưng, càng thêm giận tím mặt, rồi lại cười điên cuồng: “Tốt tốt! Chỉ là một con người mà có thể khiến Đại Yêu Vương của chúng ta che chở như thế. Hôm nay ta thật muốn xem xem các ngươi có thể bảo vệ nàng tới khi nào!”

Lúc này, cả người Tạp Địch Âu được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, xung quanh như tràn ngập một luồng hơi thở tử vong. Ngoại hình của Tạp Địch Âu cũng thay đổi. Mái tóc đen nhánh của ông bay múa trong không trung, càng ngày càng dài, một cái sừng chậm rãi mọc ra trên đầu, đôi mắt nhiễm màu đỏ. Tiếng vù vù vang lên không ngừng trên lưng ông, đôi cánh đen nhánh khổng lồ không ngừng mở rộng ra. Có khoảng hai mươi đôi cánh khổng lồ màu đen!

“Ma vương, ta không muốn đánh với ngươi. Vì sao ngươi phải khổ sở bức bách như thế?” rốt cuộc, Thích Ngạo Sương lạnh giọng nói, đối mắt với Tạp Địch Âu trên bầu trời.

“Ta chỉ muốn ngươi chết!” Tạp Địch Âu cười lạnh, “Hoàn toàn tiêu diệt ngươi, thân thể và linh hồn của ngươi không nên tồn tại!”

Thích Ngạo Sương liếc nhìn Phong Dật Hiên với khuôn mặt xám ngắt bên cạnh một cách phức tạp. Nàng biết bây giờ không chỉ thân thể hắn bị một kích của Tạp Địch Âu gây đau đớn mà còn đau đớn cả trên tinh thần.

Đánh? Không đánh?

Không đánh nghĩa là mất đi!

Đã đột phá tầng thứ mười hai của Liên Hoa Bảo Giám nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tạp Địch Âu trước mặt!

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, khẽ cau mày.
Bình Luận (0)
Comment