Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 252

Trong lòng Thích Ngạo Sương đã có quyết định. Hiện tại điều phải làm là tìm Vi Ân Tư còn có cả Phá Thiên.

Khi Thích Ngạo Sương nhìn thấy Vi Ân Tư, Vi Ân Tư bộ mặt tiều tụy, cặp mắt hiện đầy tơ hồng, tinh thần chán chường cực kì. Hiển nhiên là cũng biết được là vì chuyện Bối Sắt Phân Ni kiếm chồng rồi. Mà hắn thì đang lâm vào tình trạng nửa chết nửa sống.

"Vi Ân Tư  ......" Thích Ngạo Sương nhẹ giọng mở miệng kêu.

Mà Vi Ân Tư  giống như không có nghe thấy, vẫn như cũ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.

"Bối Sắt Phân Ni tới." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu khạc ra một tiếng.

Quả nhiên, Vi Ân Tư  giật mình, mông hắn giống như có lò xo, trực tiếp búng lên. Trợn to hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh, lại chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thích Ngạo Sương.

"Đã tỉnh rồi hả?" Thích Ngạo Sương tức giận hỏi.

"Ta  lại hi vọng mình mãi mãi không tỉnh lại." Vi Ân Tư có chút chán chường nói, lần nữa ngồi xuống.

"Không tranh thủ đi?" Thích Ngạo Sương ngồi ở bên cạnh cứng cỏi nói.

"Tranh thủ? Ta dĩ nhiên muốn! Ta hận không thể bay đến bên cạnh nàng, mang đi nàng. Nhưng là, nàng sẽ đồng ý cùng ta đi sao? Ta có thể mang nàng đi sao?" Vi Ân Tư cười khổ, bộ mặt bi thiết.

"Nếu như ngươi không muốn mang nàng đi thì cứ cùng nàng sống ở đây là được rồi?" Thích Ngạo Sương cười như không cười nhìn Vi Ân Tư  .

Vi Ân Tư sửng sốt, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, khẽ há mồm, không xác định nói: "Có ý tứ gì? Thích Ngạo Sương, ngươi có ý gì vậy?"

"Nếu như ngươi là Thành chủ Cửu Thiên Thành thì cũng không được sao? Ngươi cho rằng như thế thì cơ hội ngươi có thể cưới nàng là bao nhiêu?" Thích Ngạo Sương khóe miệng khẽ nâng lên, có chút giễu cợt hỏi.

"Đó chính là nắm chắc. Đáng tiếc......" Vi Ân Tư cũng lộ ra nụ cười giễu cợt, lạnh nhạt nói, "Đáng tiếc ta không phải Thành chủ, ta cũng không thể trở thành thành chủ được."

"Nhưng nếu ca ca kia của ngươi chết thì sao? Như vậy phụ thân ngươi và mấy cái tâm phúc kia sẽ ủng hộ ngươi chứ?" Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười tiếp tục nói, " Người ca ca kia của ngươi ta đã nhìn thấy, cũng chẳng phải có tài cán gì. Người có mắt cũng sẽ không nâng đỡ hắn."

"Cái gì?!" Vi Ân Tư vừa nghe lời này của Thích Ngạo Sương, cả kinh trong lòng, sắc mặt càng thêm biến đổi, "Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?!"

"Ngươi cho là, khi ca ca kia của ngươi biết thực lực ngươi bây giờ thì sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Có lẽ hắn đã biết, đang chuẩn bị hành động đây mà?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười một tiếng. Nói như thế cũng đủ cho Vi Ân Tư, tin tưởng Vi Ân Tư so với bất cứ ai cũng đều rõ ràng hơn nhiều.

"Nhưng ta phải làm thế nào? Hắn dù sao cũng là danh chánh ngôn thuận, mà ta......" Vi Ân Tư sắc mặt của ảm đạm xuống, rủ thấp lông mi, lẩm bẩm nói, "Mà ta cái gì cũng không có......"

"Ta liền hỏi ngươi một câu, nhưng nếu hắn không có ở đây, ngươi có thể làm cho phụ thân ngươi ủng hộ ngươi không?" Thích Ngạo Sương chẳng thèm nói nhảm, trực tiếp hỏi ra khỏi một câu như vậy.

"Có thể!" Trong mắt Vi Ân Tư bắn ra ánh mắt kiên nghị, trả lời một câu như đinh chém sắt.

"Vậy thì tốt. Người kia ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Chuyện xảy ra về sau, ngươi lập tức chuẩn bị hành động thôi." Thích Ngạo Sương đứng lên, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Vi Ân Tư "Còn nữa, nghĩ biện pháp hẹn Bối Sắt Phân Ni  ra ngoài. Nếu như nàng không biết ngươi là người kế nhiệm thành chủ thì sẽ không đồng ý gả."

"Thích Ngạo Sương!" Vi Ân Tư đột nhiên đứng lên, sáng quắc nhìn  Thích Ngạo Sương, lời gì cũng nói không ra được. Chỉ là hai mắt lóe ra ánh sáng  khác thường, trở tay nắm tay Thích Ngạo Sương đang vỗ vào bả vai hắn.

"Không cần nhiều lời. Vi Ân Tư, cái gì đều không cần phải nói." Thích Ngạo Sương cười nhạt, rút tay về, nhẹ nhàng vỗ xuống tay Vi Ân Tư.

Đôi môi Vi Ân Tư khẽ run, nhìn Thích Ngạo Sương, như có thiên ngôn vạn ngữ phải nói, cuối cùng lại vẫn là không nói gì được.

" Bây giờ chuẩn bị làm thôi." Thích Ngạo Sương thu hồi nụ cười, nghiêm túc giao phó với Vi Ân Tư "Bối Sắt Phân Ni, ta sẽ giúp ngươi hẹn ra. Ta mang thân phận sứ giả, hẹn nàng dễ hơn nhiều. Hẹn đi nơi nào?"

"Ặc, Ặc,  ....." Nói tới chỗ này, mới vừa rồi còn mang khuôn mặt trịnh trọng Vi Ân Tư chợt ngay lập tức liền đỏ mặt, hự nửa ngày nói không ra lời.

Thích Ngạo Sương buồn cười lắc đầu: "Vậy thì giúp ngươi hẹn đến ngoài thành  bạch Diệp Lâm? Lúc nào thì đi?"

"Dĩ nhiên càng sớm càng tốt!" Vi Ân Tư không cần suy nghĩ, trực tiếp bật thốt lên. Nói có vẻ rất khẩn cấp.

"Được, bên kia ta đã xử lý tốt giúp ngươi rồi, ngươi bây giờ đi liên lạc với những người ủng hộ ngươi đi thôi." Thích Ngạo Sương cũng không nói nhảm nữa, hiện tại phải đi thúc dục Kiều Nạp Sâm.

"Thích Ngạo Sương......" Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương, hô lên ba chữ này.

"Chữ kia không cần phải nói. Khi ngươi bị đánh mà cũng không chịu làm chuyện xấu hại ta thì ta đã nhận định ngươi chính là bằng hữu của ta rồi." Thích Ngạo Sương cười thầm, gật đầu một cái, rồi rời đi.

Lưu lại Vi Ân Tư ở chỗ đó, nhìn Thích Ngạo Sương dần dần biến mất. Nhưng trong lòng bị một cỗ cảm giác ấm áp lấp đầy, dần dần tràn ra.

Trên đầu chữ sắc có cây đao. Quả nhiên là tác phong của Kiều Nạp Sâm, hắn đã kêu ý trung nhân của Cửu Thiên Thành Chủ đưa một bức thư, ước hẹn Thành chủ kia ở ngoài thành rừng Bạch Diệp Lâm. Thích Ngạo Sương vừa nghe địa điểm, có chút 囧 rồi. Xem ra Bạch Diệp Lâm là nơi u tĩnh, thích hợp cho các cặp tình lữ nói chuyện hẹn hò. Nói đúng ra, là dã uyên ương.

"Tối nay ta liền theo sau lén xử lý hắn." Kiều Nạp Sâm  hai mắt tỏa ánh sáng.

"Ta cũng đi" Thích Ngạo Sương bình thản nói.

"Được, len lén đi, không để cho Địch Thản Tư biết là được. Ngộ nhỡ hắn ngăn cản chúng ta thì thật đúng là không có biện pháp." Kiều Nạp Sâm hạ thấp giọng.

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái.

Ban đêm phủ xuống, Kiều Nạp Sâm  cùng Thích Ngạo Sương còn có Tẫn Diêm nữa, đoàn người lặng lẽ ra khỏi thành, tự nhiên không có thông báo cho Địch Thản Tư.

Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, cả vùng đất một mảnh mông lung, ánh trăng mê người.

Ở bên trong Bạch Diệp Lâm, một chiếc xe ngựa mộc mạc yên tĩnh đậu ở chỗ đó. Mà người kéo xe ngựa đã bao lại bốn vó ngựa bằng vải mềm, không gây ra tiếng động.

"Đó chính là xe ngựa của yêu nữ....." Kiều Nạp Sâm  tìm nơi bí ẩn ngồi đợi, bỉ ổi nhìn  xe ngựa phía trước mà cảm thán, "Một hồi thằng ngốc kia kia sẽ tới. Hẹn hò hắn tuyệt đối sẽ không mang nhiều người, nhiều nhất chỉ mang tâm phúc thôi, hơn nữa cũng sẽ không cho tâm phúc của hắn đến gần. Thật là thoải mái, một hồi nữa ngươi cứ đứng nhìn ta cắt dưa hấu là được"

"Hắn và ngươi rốt cuộc có thù oán gì thế?" Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm  hai mắt tỏa ánh sáng  có chút nghi ngờ hỏi.

"Hắn đã từng vũ nhục ta, vũ nhục toàn bộ gia tộc ta!" Kiều Nạp Sâm  cắn răng nghiến lợi nói, bộ dáng kia là đang bi phẫn chí cực, xem ra đúng là có thâm thù đại hận.

"Không đúng lắm, theo tính cách của ngươi, ngươi đã sớm báo thù rồi? sao bây giờ mới tính sổ?" Thích Ngạo Sương khinh bỉ hỏi.

"Ặc, cái này, thật ra thì, hắn hoài nghi tin tình báo của gia tộc ta. Chính là lần đó ta nói kẻ kia mặc quần áo màu đó mà hắn lại nói là không tin" Kiều Nạp Sâm  mắt trợn trắng, có chút không tự nhiên nói ra một câu nói như vậy.

Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, không nói.

Mà lúc này, nơi xa có tiếng động rất nhỏ.

"Đến rồi!" Kiều Nạp Sâm  làm một kí hiệu im lặng, thu lại hơi thở của mình. Thích Ngạo Sương cùng Tẫn Diêm cũng làm theo, thu lại hơi thở của mình.

Thanh âm rất nhỏ càng ngày càng gần, thanh âm của một nam tử thật thấp  truyền đến: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta là tốt rồi. Không có ta phân phó không nên tới quấy rầy." Trong thanh âm có phần hưng phấn không kiềm chế được.

"Dạ, Thành chủ." Hai thanh âm miệng đồng thanh.

Tiếp theo là một tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Kiều Nạp Sâm  nhìn Thích Ngạo Sương, làm cái ánh mắt hả hê với Thích Ngạo Sương. Xem đi, quả nhiên, tên sắc lang này dẫn theo tâm phúc, nhưng là sẽ không để cho tâm phúc đến gần. Vì cùng nữ nhân hẹn hò mà đến mạng cũng không cần nha.

Thích Ngạo Sương im lặng, người thành chủ này......

Dưới ánh trăng, Thích Ngạo Sương thấy một nam tử thân áo đen  nhanh chóng đi về phía xe ngựa, cách xa như vậy thậm chí cũng có thể nghe được hô hấp của hắn thay đổi có chút gấp rút. Quả nhiên sắc lang......

"Này, ngươi, ngươi đi dẫn phân tán lực chú ý của hai con chó kia. Cái này không thành vấn đề chứ?" Kiều Nạp Sâm  bỗng nhiên quay đầu lại đối với Tẫn Diêm nói.

Mặt Tẫn Diêm bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, không có nói một câu nói, lặng yên không tiếng động biến mất tại nguyên chỗ.

"Đi!" Kiều Nạp Sâm híp mắt, nhìn nam tử kia đang vén rèm xe lên chuẩn bị bước vào xe ngựa.

Sau một khắc, trong nháy mắt Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương đã đến trước mặt nam tử áo đen.

Không có chút nào do dự, Kiều Nạp Sâm  đã ra tay. Trong ánh sáng của điện quang hỏa thạch, chủy thủ của Kiều Nạp Sâm  đã đâm vào tim của nam tử áo đen. Không có dự đoán trước là chủy thủ sẽ đâm vào vật kia, tiếng kim loại va chạm vào nhau.

"Mẹ kiếp!" Kiều Nạp Sâm  lúc này tức giận mắng.

Rất rõ ràng, trên người Thành chủ có pháp bảo bảo vệ tánh mạng. Suy nghĩ một chút, đường đường Thành chủ không có pháp bảo bảo vệ tính mạng mới là lạ đấy. Sai lầm cơ bản này khiến Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương không hạ thủ ngay được. Nhưng là mặc dù Kiều Nạp Sâm  đang chửi, nhưng mà một chút cũng không có kinh hoàng gì. Dù sao trong mắt hắn, người đàn ông này cũng đã trái dưa hấu, hiện tại cắt hay là lát nữa cắt thì khác gì nhau.

"Ngươi! Ngươi! Là ai?" Cửu Thiên Thành chủ bây giờ đã lấy lại tinh thần, mới vừa rồi trên người xuân tình nhộn nhạo, bây giờ mặt trắng bệch, toàn thân cứng đờ, trừng to mắt mà nhìn Kiều Nạp Sâm   và Thích Ngạo Sương, đợi thấy rõ ràng bộ dáng của hai người thì sắc mặt biến hóa khó lường.

"Là các ngươi!" Cửu Thiên Thành Chủ cơ hồ là cắn răng nghiến lợi, càng thêm hoảng sợ vạn phần. Sứ giả của Học Viện Ngôi Sao! Hơn nữa cũng là bằng hữu của Địch Thản Tư lại muốn ám sát mình!

"Đúng vậy a, là chúng ta." Kiều Nạp Sâm  nhe răng mà cười cười, nhìn kẻ kia đang hoảng sợ.

Thích Ngạo Sương cũng trầm mặc nhìn kẻ trước mặt. Tối nay, hắn không thể không chết.

"Có ai không!" Cửu thiên Thành chủ xé cổ họng bắt đầu kêu lên. Hắn vô cùng rõ ràng, tối nay nếu muốn chạy thoát khỏi hai người này, chỉ bằng chính hắn tuyệt đối không thể nào. Cho nên tự nhiên phải kêu cứu. Bây giờ không phải là là thời điểm để hỏi tại sao bọn hắn lại ám sát mình!

"Ngươi có kêu nát cổ họng cũng không có ai cứu đâu." Kiều Nạp Sâm  cười hắc hắc tiến tới gần.

Vậy mà sau một khắc, nụ cười Kiều Nạp Sâm  cứng lại. Thích Ngạo Sương cũng giật mình ngay tại chỗ.

Bởi vì, bởi vì Địch Thản Tư lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đứng ở trước mặt Cửu Thiên Thành Chủ

(Đoán xem Địch Thản Tư sẽ đứng về phía nào?)
Bình Luận (0)
Comment