Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 254

“Thích Ngạo Sương….” Nữ tử vô cùng xinh đẹp từ từ mở miệng, giọng nói mềm mại đáng yêu khiến người ta dường như quên cả hít thở và suy nghĩ, “Ta chờ huynh đã lâu. Sao bây giờ huynh mới tới?”

Thích Ngạo Sương im lặng nhìn người trước mặt, không nói tiếng nào. Tẫn Diêm thì càng không nói gì rồi.

Thích Ngạo Sương im lặng đi về phía trước, lướt qua nữ tử kia, định rời đi.

“Đợi đã nào…! Thích Ngạo Sương!” Nữ tử tuyệt sắc vừa thấy thái độ của Thích Ngạo Sương thì mặt liền biến sắc, vội vàng vươn tay cản đường nàng.

“Ta nghĩ ta và muội không cần phải nhận nhau. Người nhờ muội tới giúp là Kiều Nạp Sâm. Ta không nợ muội nhân tình gì.” Mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, trả lời nhàn nhạt.

Nữ tử tuyệt sắc hơi sững sờ nhưng ngay lập tức liền thoải mái. Với thực lực của Thích Ngạo Sương, lúc ở rừng Bạch Diệp hắn đã có thể cảm nhận được hơi thở của mình trong xe ngựa thì bây giờ nhận ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ cả.  Có điều thiếu niên trẻ tuổi thế này mà nói chuyện thật là thẳng thắn, rất không khách sáo!

“Chẳng lẽ huynh nỡ lòng nào nhẫn tâm từ chối một nữ tử ngưỡng mộ huynh nói với huynh vài câu hay sao? Chỉ mất chút thời gian thôi mà.” Nữ tử tuyệt mỹ với đôi mắt quyến rũ và xinh đẹp, nói thật nũng nịu, từ từ bước lên trước, định dựa vào người Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng di chuyển, tránh khỏi người nữ tử tuyệt mỹ kia, lạnh lùng nói: “Ta không rảnh, cũng không có hứng thú với muội.” 

Mặt nữ tử tuyệt sắc hơi thay đổi nhưng vẫn không buông tha mà cười một cách quyến rũ rồi nói: “Thích Ngạo Sương, đừng tàn nhẫn vậy chứ. Chỉ một chút, một chút thôi mà cũng không thể sao?”

“Không rảnh.” Mặt Thích Ngạo Sương lạnh nhạt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lập tức đi về phía trước. Tẫn Diêm cũng đi theo với khuôn mặt lạnh lẽo.

“Huynh!” Nữ tử tuyệt sắc quay lại nhìn theo bóng lưng Thích Ngạo Sương, giẫm mạnh chân, trên mặt đầy không cam lòng, cứ như vậy mà nhìn theo Thích Ngạo Sương và Tẫn Diêm cho tới khi họ đi mất.

Hai người tới nơi ở của Vi Ân Tư thì Tẫn Diêm mới nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, nữ nhân kia…”

“Không cần để ý tới nàng ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Bởi vì từ trong mắt nàng ta nàng đã thấy rằng nàng ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Tò mò về mình nên mới muốn đến gần mình, hoặc có thể nói là muốn dựa vào sức hấp dẫn của nàng ta mà quyến rũ mình thôi. Nữ nhân này không cần phải để ý. Hơn nữa đôi mắt của nữ nhân đó quá yêu mị, hoàn toàn là thái độ chơi đùa. Người như vậy không sống nghiêm túc mà chỉ coi cuộc đời như trò chơi mà thôi, kể cả kẻ khác và chính nàng cũng vậy.

Lúc nhìn thấy Vi Ân Tư thì thấy hắn đang đè nén kích động trong lòng mà bước lên đón.

“Đã làm xong rồi. Sáng sớm ngày mai huynh hãy hành động đi.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.

“Hắn…” Vi Ân Tư không thể tin được.

“Đã chết.” Thích Ngạo Sương hờ hững nói, “Huynh nhanh lên. Tẫn Diêm, ngươi ở lại giúp Vi Ân Tư, có chuyện gì thì lập tức cho ta biết. Ta còn phải tới chỗ Phá Thiên, nếu cần thì ta sẽ nhờ huynh ấy giúp ngươi. Tin rằng huynh ấy cũng mong có nhiều đồng minh.”

“Ừ. Thích Ngạo Sương, ta thật không biết nói gì cho phải nữa.” Vi Ân Tư kích động tới mức siết chặt nắm tay.

“Vâng, thiếu gia.” Tẫn Diêm nhỏ giọng đáp rồi lui ra.

Thích Ngạo Sương xoay người, phất nhẹ tay: “Được rồi, các huynh đi sớm về sớm. Chuyện này làm càng nhanh càng tốt.”

“Ừ ừ.” Vi Ân Tư gật đầu liên tục, không che giấu được sự kích động trong giọng nói. Rốt cuộc có thể đường đường chính chính đón Bối Sắt Phân Ni yêu quý về rồi. Thật ra thì không làm thành chủ cũng được nhưng muốn cưới được Bối Sắt Phân Ni thì phải làm thành chủ, vậy thì nhất định phải ngồi lên cái ghế đó!

Lúc Thích Ngạo Sương ra khỏi nơi ở của Vi Ân Tư thì nữ tử tuyệt sắc vẫn còn chờ ở đó. Thấy Thích Ngạo Sương bước ra thì nàng ta đi nhanh tới đón. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn nàng ta, không nói gì, điểm nhẹ mũi chân, bay lên trời, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nữ tử tuyệt sắc.

“Đáng ghét! Thích Ngạo Sương! Xú tiểu tử!” Nữ tử tuyệt sắc đứng dưới đất, cắn chặt răng, dậm mạnh chân, nhìn bầu trời, trầm giọng nói, “Thậm chí đến liếc mắt cũng không. Một ngày nào đó ta sẽ cho huynh biết sự lợi hại của Á Sa Ni Na!”

Sáng sớm hôm sau, toàn trấn xôn xao.

Thành chủ thành Cửu Thiên tử vong ngoài ý muốn, phần lớn thần tử thành Cửu Thiên ủng hộ một thiếu niên tên là Vi Ân Tư lên làm Thành chủ kế nhiệm. Có tin rằng người này chính là đứa con riêng mất tích nhiều năm trước của Thành chủ. Một số ít người ủng hộ con trai của Thành chủ thành Cửu Thiên là Cơ Lạp, mà Cơ Lạp đứng trong đại sảnh lớn tiếng mắng Vi Ân Tư là đồ con hoang, vừa khóc vừa làm loạn, mất đi tiên cơ. Hiển nhiên Vi Ân Tư không phải là người được chỉ định làm Thành chủ thành Cửu Thiên kế nhiệm. Hơn nữa thành chủ thành Thiên Bảo cũng ủng hộ chuyện này hết sức mình nên coi như là đã định Vi Ân Tư là Thành chủ.

Ngày hôm sau, thành chủ thành Bích Ngọc kén rể cho con gái mình là Bối Sắt Phân Ni. Không ai ngờ được người mà Bối Sắt Phân Ni chọn lại là Vi Ân Tư – người vừa nhận chức thành chủ thành Cửu Thiên. Thái độ thân thiết của bọn họ làm Thành chủ thành Cụ Phong lo lắng. Xem ra hai người này không phải mới biết nhau mà giống như người yêu xa cách đã lâu vậy. Đây không phải là chuyện tốt với thành Cụ Phong. Bởi vì thành chủ thành Thiên Bảo ra sức giúp Vi Ân Tư ngồi lên ghế thành chủ là một sự giúp đỡ lớn. Bây giờ thành Cửu Thiên lại kết thông gia với thành Bích Ngọc. Đây chính là muốn cô lập thành Cụ Phong. Thành chủ thành Cụ Phong không còn tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh tượng vui mừng trước mắt nữa. Ông vội vàng rời đi.

Đêm đến, trong một căn phòng của quán rượu Tinh Thần, Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni mặt tràn đầy hạnh phúc chờ Thích Ngạo Sương tới.

Thích Ngạo Sương đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn hai người đang hạnh phúc trong phòng, gật đầu ý bảo hai người không cần khách sáo như thế bởi vì bọn họ đều vội vàng định đứng lên.

“Thích Ngạo Sương, huynh đã tới rồi!” Vi Ân Tư vẫn cực kỳ kích động, không thể che giấu sự hưng phấn trên mặt.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn huynh ấy ấy. Huynh ấy mới là nhân tố quan trọng nhất.” Thích Ngạo Sương nghiêng mình tránh ra, để lộ Kiều Nạp Sâm đang nở nụ cười xấu xa.

“Kiều Nạp Sâm học trưởng….” Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni ngây ngẩn, nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười xấu xa, không hiểu gì.

“A, ta nói sao hoa khôi Bối Sắt Phân Ni của học viện sao lại tùy hứng thế, để nhiều nam nhân muốn chết muốn sống vậy nhưng không đáp lại chút nào, thì ra là trong lòng sớm đã có tên này.” Kiều Nạp Sâm bước lên, vỗ mạnh một cái lên vai Vi Ân Tư khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Bối Sắt Phân Ni cũng xấu hổ, nhưng là xấu hổ của người đang yêu.

“Ngồi đi. Để ta từ từ kể cho huynh.” Thích Ngạo Sương ý bảo Tẫn Diêm sau lưng cùng ngồi xuống. Đợi mọi người ngồi xong thì nàng mới nói rõ ràng mọi chuyện. Đương nhiên chuyện đánh chết thành chủ thành Cửu Thiên thì nàng đổ lên đầu Kiều Nạp Sâm chứ không nói ra là Địch Thản Tư.

Kiều Nạp Sâm tức đến mức trợn rắng mắt. Biết Thích Ngạo Sương là nghĩ cho mình nên hắn cũng không phản bác.

Thích Ngạo Sương nói xong thì Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni đứng lên, làm đại lễ với Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm cũng không bình tĩnh, khoát tay nói: “Được rồi, không cần cảm ơn ta đâu, cảm ơn đệ ấy ấy. Ta nể mặt đệ ấy nên mới giúp. Được rồi, ăn cơm, động đũa đi! Ta đói bụng lâu rồi.”

Mọi người nhìn nhau cười, bầu không khí rất hòa thuận.

Những ngày sau đó, đại hội bốn thành mở ra nhưng lần này không có mùi thuốc súng nữa. Ba thành cùng bắt tay nhau, thành Cụ Phong thì thu liễm sự sắc bén lại. Đại hội kết thúc trong không khí hòa bình. Thành Thiên Bảo lại đứng đầu một lần nữa.

Đại hội kết thúc thuận lợi, tình hình cũng thay đổi. Nhưng Thích Ngạo Sương không quan tâm những chuyện này. Bây giờ nàng chỉ lo chuyện Mạt Lý Na giao cho, điều tra mục đích thực sự của học viện Tinh Thần và cứu ca ca của nàng ấy.

Khi Thích Ngạo Sương trở lại học viện, cùng tới trình diện ở phòng làm việc của viện trưởng với Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Nhưng trên hành lang lại gặp được một người.

Nữ tử tuyệt sắc kiều mị ấy thấy nàng thì nở nụ cười, cả người tản ra một luồng hơi thở thu hút người khác. Nàng ta đang dựa vào một cái cột, nhìn đoàn người Thích Ngạo Sương.

“Thích Ngạo Sương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Á Sa Ni Na cười dịu dàng đáng yêu.

Thích Ngạo Sương không nói tiếng nào, sắc mặt Địch Thản Tư thì lạnh đi, cũng không nói gì. Mà Kiều Nạp Sâm thì hơi căng thẳng, đi tới lôi Á Sa Ni Na ra chỗ khác.

Thích Ngạo Sương từ chối cho ý kiến, im lặng đi về phía trước. Địch Thản Tư khẽ liếc mắt nhìn Kiều Nạp Sâm và Á Sa Ni Na, không lên tiếng, đi theo Thích Ngạo Sương.

“Á Sa Ni Na, tỷ tới đây làm gì?” Kiều Nạp Sâm vội vàng lôi Á Sa Ni Na ra.

“Đau quá đi. Buông tỷ ra!” Á Sa Ni Na thở phì phì, gạt tay Kiều Nạp Sâm ra.

“Tỷ tới đây làm gì?” sắc mặt Kiều Nạp Sâm lạnh xuống, hỏi một cách nghiêm túc.

“Này, đệ thật là khó hiểu! Tỷ cũng là đệ tử của học viện Tinh Thần đấy nhé. Có điều tỷ thường không ở đây thôi.” Á Sa Ni Na xoa cổ tay bị Kiều Nạp Sâm bóp đau, khó chịu trả lời.

“Làm ơn đi. Tỷ muốn chết à? Tỷ đi trêu ghẹo Thích Ngạo Sương làm cái gì? Chẳng lẽ tỷ không biết dục vọng chiếm hữu của Địch Thản Tư với đệ ấy rất mạnh à?” Kiều Nạp Sâm nhức đầu, nói.

Á Sa Ni Na hừ lạnh, xoa tay mình, không trả lời Kiều Nạp Sâm. Đợi tới lúc Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gấp gáp mới liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: “Đệ nghi ngờ một chuyện. Đó là thân phận của Thích Ngạo Sương.” Á Sa Ni Na chợt nói.

“Cái gì? Có ý gì? Thân phận của đệ ấy rất đơn giản, chính là đi lên từ vị trí thấp nhất. Có quan hệ rất tốt với thành chủ thành Thiên Bảo. Do A Nhĩ Đề Tư sắp xếp vào Thiên Đạo Môn, sau đó vượt qua khảo hạch mà vào học viện.” Kiều Nạp Sâm cau mày, trầm giọng nói lại lai lịch của Thích Ngạo Sương.

“Hừ! Quả nhiên không hồ là đi bán tin tức.” Á Sa Ni Na nói, vẻ mặt rất lơ đễnh, thấy mặt Kiều Nạp Sâm biến sắc thì mới nói thêm, “Được rồi, được rồi. Tỷ nói cho đệ tỷ nghi ngờ gì là được chứ gì.”

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Cho tới bây giờ Kiều Nạp Sâm không cảm thấy Thích Ngạo Sương có gì đáng nghi nên cũng không để ý lắm tới giọng điệu của Á Sa Ni Na.

“Tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương không phải là nam nhân mà là nữ nhân!” mặt Á Sa Ni Na nặng nề, nghiêm túc khác thường mà nói.
Bình Luận (0)
Comment