Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 40

Cuộc sống tạm thời khôi phục yên tĩnh. Khắc Lôi Nhã không phải đón nhận sự trả thù của Phong Dật Hiên. Hắn cứ như thế biến mất.

“Kỳ quái. Sao tên tiểu tử biến thái kia chưa trả thù nhỉ? Chẳng lẽ hắn bị trĩ rồi?” (nguyên văn nhé, không có thay đổi ^~^) Ngõa Nhĩ Đa chẳng hiểu gì cả. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn lúc ấy không nói ra câu thề son sắt rằng muốn báo thù hãy tính với tiểu ác ma. Thật may mắn! Vô cùng may mắn!

“Ngươi đang thầm thì cái gì vậy?” thanh âm âm lãnh của Khắc Lôi Nhã chợt truyền đến tai Ngõa Nhĩ Đa.

Ngõa Nhĩ Đa cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Tiểu ác ma có thể nghe được ý nghĩ của mình? Không thể nào!

Ngõa Nhĩ Đa đã quên mất Khắc Lôi Nhã có thể đoán được qua việc dao động tinh thần của hắn. Tỷ như mới vừa rồi tinh thần hắn dao động có chút bỉ ổi. Tự nhiên nàng có thể đoán được người này đang suy nghĩ chuyện gì đó không tốt đẹp.

Waldo hắc hắc cười khan.

“Không có, không có. Ta đang suy nghĩ về người sắp đi học.” Ngõa Nhĩ Đa hắc hắc cười khan.

Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng. Độ tin cậy trong lời nói của Ngõa Nhĩ Đa là số âm.

“Hôm nay tiếp tục sao? Ngươi không đau à? Ngày nào cũng như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa nhìn Khắc Lôi Nhã một thân quần áo cứng cáp, đau lòng thay cho nàng. Ngày nào cũng vết thương chồng chất khi đối chiến với tên Tẫn Diêm đầu gỗ đó.

“Đau với chết cái nào thoải mái hơn?” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng hỏi.

Ngõa Nhĩ Đa run run một cái. Nói nhảm! Chết là mất hết. Đau một cái thì không sao cả.

Khắc Lôi Nhã cầm kiếm lên, đi tới sân huấn luyện ở hậu viện, Tẫn Diêm theo phía sau.

Xem đối chiến kịch liệt mỗi ngày, Ngõa Nhĩ Đa buồn ngủ ngáp dài. Dù sao người đau cũng không phải hắn, cần gì trông nom tiểu ác ma đánh như thế nào.

Thanh âm của vũ khí chạm nhau vang lên không dứt bên tai. Nếu Khắc Lôi Nhã không bày kết giới, không biết đã kinh động bao nhiêu người tới vì cho rằng ở đây đang có một cuộc chiến đấu ác liệt

Ngõa Nhĩ Đa nhìn cánh tay Khắc Lôi Nhã đã bị thương. Máu không ngừng chảy ra, nhìn mà phát sợ. Tiểu ác ma này quá độc ác, quá dữ tợn. Nàng hà khắc với mình không phải bình thường. Ánh mắt thâm thúy âm lãnh, dung nhan bướng bỉnh khiến cho không ai dám lại gần.

Tẫn Diêm cau mày. Khắc Lôi Nhã công kích không giống chiến sĩ bình thường. Nàng xảo trá, tàn nhẫn. Hắn không thể không cẩn thận ứng đối.

Khắc Lôi Nhã lui về sau, bắn ra Đấu Khí, giơ kiếm về phía Tẫn Diêm.

Tẫn Diêm không dám khinh suất, chuẩn bị ngăn cản.

Ai ngờ, ngay sau đó đã xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Chiêm chiếp ~~ chiêm chiếp ~~!” Một vật thể lông lá không biết từ đâu rớt xuống ngay trên mặt Khắc Lôi Nhã. Tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không phân biệt được đó là vật gì. Không khác tốc độ ánh sáng chút nào. Mọi người không ai kịp phản ứng.

“Tiểu thư!” Tẫn Diêm cực kỳ khẩn trương.

Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Vật thể nho nhỏ không rõ này, lông mềm mại ấm áp. Là cái gì vậy? Động vật nhỏ sao? Không phải. Động vật nhỏ không thể tiến vào kết giới mà họ không biết. Phủ Công Tước cũng không có động vật nhỏ nào.

“Chiêm chiếp ~~ chiêm chiếp ~~” Vật nho nhỏ lông lá thận trọng bò lên đầu Khắc Lôi Nhã, nắm thật chặt tóc nàng không buông.

“Đây là cái gì?” Khắc Lôi Nhã cau mày.

“Hình như là động vật nhỏ.” Tẫn Diêm sững sờ nhìn động vật bỗng nhiên xuất hiện này, trơ mắt nhìn nó thận trọng bò lên đầu Khắc Lôi Nhã cũng không dám bắt xuống.

“Thứ gì vậy?” Khắc Lôi Nhã nâng tay phải bắt lấy đầu động vật nhỏ. Nhưng gỡ thế nào cũng không ra. Nó nắm tóc nàng không chịu buông.

Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc nhìn động vật nhỏ dám động thủ trên đầu thái tuế, quan sát cẩn thận. Lỗ tai lông lá nho nhỏ, đầu cũng toàn lông lá, móng vuốt lông lá, thân thể lông lá, con ngươi xoay tít, còn có cái đuôi ngắn ngủn nhỏ xíu. Một viên thịt nhỏ điển hình! Chưa từng thấy qua sinh vật nhỏ như vậy. Đây là vật gì vậy? Mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng trong lòng Ngõa Nhĩ Đa có cảm giác tiểu tử này thật đáng yêu! Đúng vậy, vô cùng đáng yêu! Nam nhân như hắn còn thấy đáng yêu như vậy, “lực sát thương” của nó với nữ nhân khỏi nói cũng biết.

Vấn đề lớn nhất là vật khả ái đó nằm trên đầu tiểu ác ma Khắc Lôi Nhã!

Thật là một hình ảnh buồn cười nhất! Hắn rất muốn cười nhưng không dám.

“Chiêm chiếp ~~” động vật nhỏ cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã tóc vàng, trực tiếp trượt từ đầu nàng xuống bả vai.

“Tiểu thư! Cẩn thận!” Tẫn Diêm vô cùng khẩn trương. Động vật nhỏ bỗng nhiên xuất hiện này mặc dù bề ngoài thoạt nhìn rất vô hại, nhưng ai dám đảm bảo nó không có độc. Hơn nữa nó xuất hiện quá kỳ quái!

Khắc Lôi Nhã cau mày. Đây rốt cuộc là động vật gì vậy? Nó không giống ma thú hay yêu thú trong sách.

“Chiêm chiếp ~~” đang khi Khắc Lôi Nhã vươn tay muốn lấy động vật nhỏ xuống, tự nhiên thấy cổ ngưa ngứa. Tiểu tử này cư nhiên há miệng nhẹ nhàng liếm liếm vết thương trên cổ nàng.

Khi mọi người đều cho rằng tiểu ma thú này là vô hại, Khắc Lôi Nhã lại muốn ngất xỉu, suýt nữa đứng không vững. Nàng lập tức cắm kiếm xuống đất ổn định thân hình.

“Khắc Lôi Nhã!” Ngõa Nhĩ Đa khẩn trương kêu lên.

“Tiểu thư!” Tẫn Diêm hốt hoảng. Chẳng lẽ ma thú này đã làm gì với Khắc Lôi Nhã?

“Đừng chạm vào ta. Để cho ta nghỉ ngơi một chút.” Trước mắt Khắc Lôi Nhã có chút mơ hồ. Đáng chết. Một cỗ lực lượng khế ước cường đại cư nhiên tràn vào qua chỗ vật nhỏ vừa liếm vết thương như cuồng phong bạo vũ. Ngay cả lực tinh thần cực kỳ cường hãn của nàng cũng chịu không nổi. Nếu là người bình thường đã sớm chảy máu đến chết rồi.

Tiểu Mao Cầu này lại mạnh mẽ ký khế ước chủ tớ với mình.

Mặc dù Khắc Lôi Nhã cũng nghĩ tới muốn tìm một ma thú hay một yêu thú cao cấp ký kết khế ước trợ thủ cho mình, nhưng không muốn ký cùng ma thú không rõ nguồn gốc này. Không ai biết nó là gì! Một người chỉ có thể ký kết với một ma thú. Phải giải trừ khế ước thì mới có thể có ma thú khác. Hiện tại, khế ước cứ không minh bạch bị một viên cầu thịt cướp đi!

Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm nhìn Khắc Lôi Nhã đứng đó không động đậy gì, trong lòng cực kỳ lo lắng. Nhưng họ không dám phát ra tiếng hay ra tay, sợ làm như vậy sẽ khiến nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn.

“Tên ta là Bạch Đế.” Một thanh âm xa xôi trang trọng nghiêm túc vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã, rồi biến mất ngay sau đó.

Bạch Đế?!!

Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Thanh âm này chẳng lẽ phát ra từ Tiểu Mao Cầu?

Không thể nào…..

Không biết trải qua bao lâu, Khắc Lôi Nhã rốt cuộc hơi giật giật ngón tay. Mồ hôi nàng toát ra đầy người. Mới vừa rồi ngăn cản lực lượng cường đại lại bá đạo đó hao phí quá nhiều sức lực của nàng.

“Khắc Lôi Nhã, ngươi không sao? Thật tốt quá, ngươi không sao.” Ngõa Nhĩ Đa kích động kêu lên.

“Tiểu thư, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tẫn Diêm cau mày nhìn Tiểu Mao Cầu trên bả vai Khắc Lôi Nhã, hỏi.

“Nó ký kết khế ước chủ tớ với ta.” Khắc Lôi Nhã ôm Tiểu Mao Cầu trên bả vai xuống. Nó thân mật liếm lên vết thương trên tay của nàng. Khắc Lôi Nhã không nói ra vật nhỏ thoạt nhìn vô hại lại rất đáng yêu này vừa mạnh mẽ ký kết khế ước.

Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Đa nghẹn họng nhìn trân trối. Ký kết khế ước chủ tớ?!

Đây là ma thú?

Tiểu tử lông xù, bép múp míp? Dù nhìn thế nào cũng đáng yêu, vô hại lại vô dụng? Dùng đầu ngón tay cũng có thể bắn nó bay xa.

Còn nữa, nếu người khác biết kỳ tích Khắc Lôi Nhã nhất chiến thành danh có một tiểu ma thú đáng yêu vô hại, vậy…

Ngõa Nhĩ Đa sợ run cả người, bắt đầu tưởng tượng. Mặt Khắc Lôi Nhã tràn đầy khí phách, sắc lạnh, hô một tiếng rung trời, rung động người đời, vạn chúng chú ý. Sau đó trên đầu nàng chậm rãi bò lên một Tiểu Mao Cầu mượt mà, quơ múa móng vuốt lông lá  cũng hô một tiếng rung trời như thế. Phốc ha ha ~~ Thật buồn cười!

“Ta đi tìm sư phụ hỏi xem đây là ma thú gì.” Khắc Lôi Nhã lắc lắc đầu còn có chút choáng váng, ôm Bạch Đế ra khỏi kết giới.

Trong phòng thí nghiệm của Ô Mã Lý, Khắc Lôi Nhã tìm được hắn.

Ô Mã Lý trợn to mắt quan sát Tiểu Mao Cầu bám dính lấy ngực Khắc Lôi Nhã thật lâu, vô lực khoát tay không có đáp án.

“Khắc Lôi Nhã, ngươi đi hỏi đại sư Khắc Lý Phu đi. Chắc hắn biết.”, Ô Mã Lý lập tức nhớ ra Khắc Lý Phu.

“Được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu. Trong lòng suy nghĩ chắc lão đầu hẹp hòi đó vẫn còn tức giận. Hắn giận mình học Đấu Khí mà không nói cho hắn biết. Lúc này đi tìm thuận tiện làm ồn hắn luôn. Bạch Đế di chuyển từ trong ngực Khắc Lôi Nhã, bò lên bả vai nàng. Toàn thân lông lá rất đáng yêu. (ta chỉ nghĩ tới con sâu thoai TT_TT)

“Còn nữa, Khắc Lôi Nhã, không được nói cho bất luận kẻ nào chuyện ngươi và vật nhỏ này đã ký kết khế ước.” Ô Mã Lý trịnh trọng dặn dò.

“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu. Nàng hiểu hắn có suy tính của mình.

Thay y phục xong, Khắc Lôi Nhã mang theo Tẫn Diêm lên xe ngựa, đi tới Công Hội Ma Pháp.

Ra khỏi phủ Công Tước, xe ngựa đi qua mấy con phố. Khắc Lôi Nhã vốn đang tựa vào khoang xe nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt. Vẻ mặt Tẫn Diêm lạnh lùng. 

“Xem ra, bọn họ thật nóng nảy. Rốt cuộc không thể chờ đợi mà động thủ với tiểu thư khi người vừa ra khỏi phủ.” Tẫn Diêm cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment