Tài Nguyên Của Anh Trai - Thị Tửu Cật Trà

Chương 15

Cậu nói xong liền cảm thấy dương vật nhói lên, Giang Khoát đặt máy ảnh rời giường, ấn mông cậu một cái, hỏi: "Đau không? Đau hay sướng?"
"Anh ơi ... anh ơi ... đừng.... to quá! ... à, em nhầm rồi ... sâu quá ...ừm...."
“Sâu quá.” Giang Khoát lặp lại lời nói của Diệp Hoài, sờ sờ trán, vòng tay qua vai Diệp Hoài, “Anh sẽ đâm em sâu hơn nữa”.
Cậu bật máy quay lại và phát đoạn video vừa quay cho Diệp Hoài. Trong video, dương vật to lớn đang chới với với cái lỗ hậu sưng đỏ.
Diệp Hoài đột ngột đứng dậy, định bỏ chạy lần nữa, nhưng Giang Khoát đã ấn dương vật vào hậu môn cậu lần nữa, lấp đầy một nửa ngay khi rút ra, Diệp Hoài không thoát được, máy quay đã đặt trước mặt, Giang Khoát không ngừng đẩy vào rút ra, thở hổn hển mà đẩy nắc từng cú.
"A ... Không được, sắp xong rồi ... Sắp xuất tinh rồi hả?"
Giang Khoát liếm hôn lên cổ cậu, dỗ dành như một đứa trẻ: "Ngoan, ưm ... nào, nắc tiếp đi."
"Mau tới đi anh ... ahh, không ổn đâu anh ơi, anh từ từ đi, mạnh quá ... ừm ..." Sau đó cậu chỉ biết thút thít, thậm chí không thể nói ra toàn bộ hết câu. .
Mãi đến khi Diệp Hoài cảm thấy tê dại vì Giang Khoát bắn vào, cậu cũng phun ra một ít chất lỏng loãng. Sau khi vật lộn cùng nhau cả một thời gian dài, cả hai đều thấy mệt, hai người nằm trên giường một hồi, Diệp Hoài yếu ớt đưa tay lấy máy quay, Giang Khoát đưa giúp cậu, cậu liếc mắt nhìn Giang Khoát, Giang Khoát liền hướng về phía trước hôn một cái lên miệng cậu.
“Anh tránh xa em ra, làm trò hư hỏng cũng … Vừa rồi không phải như vậy.” Diệp Hoài trừng mắt nhìn Giang Khoát nghĩ là cậu đang rất tức giận, Giang Khoát nhìn Diệp Hoài khoát tay trên lưng, trầm mặc không nói, rất có lệ.
Diệp Hoài nghịch máy, bấm bấm hai lần, đoạn phim lại bắt đầu từ đầu, Diệp Hoài cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, da đầu tê dại, vội vàng đưa máy ảnh cho Giang Khoát: "Anh mở video ra”
Diệp Hoài: "Đã xóa rồi sao!"
Giang Khoát đã xóa video.
Diệp Hoài không ngờ Giang Khoát sao lại tốt như vậy, sửng sốt nói: "Anh thật sự xóa rồi sao?"
Giang Khoát gật đầu, hôn lên trán cậu: "Lát nữa chụp thêm."
Diệp Hoài: "... Không!"
“Như vậy không được.” Giang Khoát làm theo ý cậu, dù sao lần sau sẽ không để cậu như ý.
Sau khi hai người vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Giang Khoát thay ga trải giường, hai người nằm trên giường ôm nhau. Tuy rằng thân thể rất mệt mỏi, nhưng Diệp Hoài đầu óc rất tỉnh táo, còn quá sớm để đi ngủ, Diệp Hoài lại chọc chọc vào cơ bụng Giang Khoát.
Diệp Hoài: "Anh buồn ngủ à?"
Giang Khoát lắc đầu.
"Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện."
"Chà, kể đi."
Sau đó, Diệp Hoài kể một vài câu chuyện cổ tích, tuy nhiên cậu thực sự không thể nhớ rõ hết được toàn bộ, kể chắp vá một vài chuyện rồi trùm chăn cười khúc khích, Giang Khoát nhấc cậu ra khỏi chăn bông, hôn lên má cậu, dùng tay xoa xoa xương cậu, Diệp Hoài vô thức phát ra những âm thanh khoan khóa, Giang Khoát như có ý cười trong mắt, hai người chìm vào giấc ngủ sau một hồi ôm ấp nhau, buổi sáng khi Diệp Hoài tỉnh dậy, Giang Khoát đã vệ sinh sạch sẽ.
Diệp Hoài ngẩn ngơ, ngồi trên giường ôm chặt chăn bông vẻ mặt bối rối không biết mình đang ở đâu. Giang Khoát đẩy cửa đi vào, cậu mới chậm rãi nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhìn thấy camera trên bàn làm việc liền nhớ ra mọi chuyện, kéo chăn bông che mặt: "Anh Giang Khoát."
Đây là lần đầu tiên Diệp Hoài gọi anh như vậy trước mặt Giang Khoát, Giang Khoát có chút kinh ngạc. Diệp Hoài vươn ngón giữa xuyên qua chăn bông, đờ đẫn nói: "anh...."
Giang Khoát đi tới, ấn lại ngón giữa của cậu: "Sai rồi, là thích em."
Diệp Hoài nắm chặt chăn bông che mặt: "Không cho anh quay trộm em."
Giang Khoát sửng sốt một chút, sau đó vươn tay muốn kéo chăn bông, nhưng bị Diệp Hoài che lại thật chặt.
Diệp Hoài: "Đừng kéo chăn bông của em!"
Giang Khoát gắt gao kéo chăn bông qua một bên, Diệp Hoài lại nắm lấy, hai người lại bắt đầu tranh giành chăn bông, cuối cùng lại cười thành tiếng.
Giang Khoát buổi sáng có tiết, tối hôm qua Diệp Hoài vất vả như vậy, định về nhà đi ngủ. Hai người đi xe buýt, Giang Khoát xuống xe trước, lúc Diệp Hoài về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Giang Khoát.
Giang Khoát: “Cháo gà rán (/ ∇\ *)”
Diệp Hoài: “Anh học nó ở đâu vậy? ? ?”
Giang Khoát: “Anh sẽ không nói cho em biết đâu (/ ∇\ *)”
Diệp Hoài ngồi trên sô pha nhếch mép nhìn điện thoại một cái, sau đó trả lời: “Em cũng thích cháo gà của anh”
Diệp Hoài: “Tiểu ca ca, yêu rất rất nhiều”
Giang Khoát: “Yêu rất rất nhiều”
-Kết thúc-
[Kịch nhỏ 5: Tự nhiên cảm thấy yêu]
Giang Khoát nhận ra mình đã thích Diệp Hoài từ khi nào, Diệp Hoài chơi bóng rổ quả thật rất tệ, bóng không bao giờ vào rổ, một khi có bóng tới sẽ vung tay múa chân, Giang Khoát đã từng nhìn thấy Diệp Hoài tự tán thưởng mình nửa phút.
Cậu quan sát Diệp Hoài một lúc, Diệp Hoài là một người tốt và hòa đồng với các bạn trong lớp, nhưng cậu lại không có người bạn nào đặc biệt thân. Thỉnh thoảng cậu lại ngồi một mình trong phòng học và ăn khoai tây chiên. Cậu ấy không bao giờ tỏ ra mình buồn bã, nhưng Giang Khoát không hiểu sao lại cứ muốn chạm vào tóc và ôm chầm lấy cậu.
Giang Nghệ Ninh từng hỏi Giang Khoát rằng cậu thích kiểu con trai như thế nào, Giang Khoát cũng đã từng nghĩ tới, nhưng cứ chốc lát, suy nghĩ của cậu sẽ thay đổi, cũng không có thời điểm đặc biệt chính xác.
Sau đó cậu đã gặp Diệp Hoài, mái tóc đen, nnụ cười rạng rỡ, lại vô cùng lạc quan, luôn sử dụng biểu tượng cảm xúc để thể hiện sự dễ thương.
……
Giang Khoát cố tình va chạm để có thể làm quen với Diệp Hoài, cuối cùng phát hiện Diệp Hoài thực ra là một người rất tốt, hình như điểm gì cũng tốt, không quan trọng người đó như thế nào, quan trọng người đó là ai, cậu cảm thấy Diệp Hoài thực sự không có điểm gì để chê cả, và cậu thích Diệp Hoài.
------------------

Bình Luận (0)
Comment