Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 15


Đến ngày diễn ra vòng loại olympic vật lý
“ Tôi tin với những gì chúng ta đã chuẩn bị, các em sẽ vượt qua thôi”
“ Vâng, Lục lão sư”
Diệp Tử Yên nhìn dòng người đông đúc vào phòng thi, bỗng cảm thấy tuổi trẻ thật thích, có thể làm tất cả thứ mình mong muốn.

Thấy đoàn đội của mình hăng say như vậy, cô cũng có chút háo hức a
Dù sao bây giờ mình chính là 18 tuổi vẫn có thể tùy ý một chút nha
Huy chương vàng olympic này cô muốn chắc rồi.
Sở Viêm dõi theo cô khẽ cười: cười đến tự tin như vậy, có tinh thần chiến đấu rồi sao
“ Được rồi, các em vào đi thôi”
Vì đây là vòng loại 100 trường với hơn 500 thí sinh.

Sau cùng chọn ra 10 người điểm số cao nhất tham gia thi toàn quốc.

Và giải toàn quốc sẽ được diễn ra ở Trùng Khánh
Bước vào phòng thi, mọi người chia nhau ra tìm chỗ ngồi của mình.


Cô và nam nữ chính được xếp thi chung một phòng, hai bạn lớp A còn lại thi chung một phòng
Sở Viêm ngồi trên cô cách 2 bàn, còn Lâm Tích được xếp ngồi cuối ngay hành lang
Nghe nói là giảng viên của Bắc Đại ra đề.

Dù sao kiếp trước cô không học trong nước, có hơi mong chờ a
Giám thị đã phát đề cho cả phòng bắt đầu tính thời gian làm bài
Đề thi năm câu thời gian làm 150 phút
Dù sao cũng có kiến thức của kiếp trước nên Diệp Tử Yên thoải mái làm bài.

Cô đặt bút xuống thời gian vẫn còn 30 phút.

Khẽ nhìn hướng Sở Viêm, hắn cũng đã làm xong
“ Nam chính vẫn là nam chính a” cô cảm thán
Lâm Tích cô cũng không lo lắng nhiều.

Với đề bài này cô ấy cũng sẽ làm được thôi.

Dù sao cô cũng cất công ngày nào cũng giảng bài cho nữ chính nha.

Còn có bàn tay vàng của tác giả thì sợ gì chứ.
Nói rồi cô có hơi buồn ngủ, sáng nay phải dậy sớm để đến trường thi làm cô mệt muốn chết.

Nhưng lúc còn 30 phút cô liền nằm ngủ một lát.
Giám thị nhìn thấy cô ngủ định nhắc nhở nhưng lại thấy bài làm chỉnh tề nên cũng mặc kệ cô luôn
Chuông báo hết giờ, bên ngoài trường thi là những khuôn mặt lo lắng, có ba mẹ có những giáo viên hướng dẫn
Lão Lục ông đương nhiên không lo cho Sở Viêm và Diệp Tử Yên a, hai đứa nó sẽ có mặt giải quốc gia thôi, ánh mắt ông hướng về Nhan Mộ và Trần Khải thì cả hai đều lắc đầu.

Khẽ thở dài tiếc nuối, ông lại nhìn qua hướng Lâm Tích
Cô ngại ngùng cười: “ Em phát huy khá tốt ạ”

“ được rồi, 2 ngày sau mới có kết quả chính thức, thầy đã xin phép Tiêu hiệu trưởng cho các em nghỉ vào chiều nay”
“ Hoan hô” cả nhóm cùng mỉm cười
Lúc này, cả trường đều biết tiểu đội olympic tham gia thi loại
Nhạc Dung thật sự ghen tỵ đến điên rồi.

Rõ ràng cô mới là người đi dự thi cùng Sở Viêm
Con nhỏ Diệp Tử Yên đó nếu không gian lận sao điểm có thể cao hơn cô.

Nếu không có nó vị trí ngồi bên cạnh Sở thiếu cũng là của mình
Nhạc Dung đi vào nhà vệ sinh, cô đăng nhập vào tài khoản ẩn danh lần trước
Cô đăng tấm hình nữ sinh bước lên chiếc bentley, dù chỉ là một bên mặt nhưng không khó nhận ra đó là Diệp Tử Yên
Lần trước cô theo đuôi Diệp Tử Yên liền phát hiện cô ta thế nhưng ngồi lên chiếc xe sang trọng.

Diệp Tử Yên thế nhưng lại được bao nuôi a.

Nếu cô ta biết an phận thì cô sẽ không đăng lên diễn đàn, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại tranh giành với cô
Bấm đăng xong, Nhạc Dung bước về lớp học như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên hiện tại Diệp Tử Yên không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì cô nôn vào người nam chính rồi a
20 phút trước chính là mọi người cùng lên xe để về nhà
Cô và nam nữ chính cùng ngồi hàng sau.


Chính là bình thường cô không bao giờ say xe aaa.

Tại sao vừa ngồi gần nam nữ chính lại như vậy.

Có phải tác giả thấy nữ phụ như cô quá nhàn rồi không, nên mới tạo việc cho cô làm
Nhìn khuôn mặt không thể đen hơn được nữa của Sở Viêm, cô liền cười lấy lòng: “ mình lau cho cậu”
Sở Viêm cười lạnh: “ nôn xong thoải mái không”
“ Đúng là rất thoải mái” Cô nói thầm
“ Nơi này cách nhà tôi gần, cậu qua đó thay áo, tôi lại giặt trả cậu” Diệp Tử Yên nói.

Dù sao cũng là cô nôn ra, không thể nuốt do lại được a
Vốn định về biệt thự gần đây thay quần áo, nhưng nghe thấy đề nghị của cô anh khẽ gật đầu
Bộ dạng dọc đường giống như ai đang thiếu nợ anh vậy.

Nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy khóe môi anh khẽ nhếch..

Bình Luận (0)
Comment