Tái Sinh

Chương 42

Sáng hôm sau, Thường Tận thức dậy từ rất sớm. Có lẽ sự kiện trọng đại hôm nay khiến nàng bồi hồi mà không ngủ thêm được. Nếu như thành công, nàng có thể trùng phùng với mẫu thân của mình. Vậy có nghĩa là nàng sẽ có được một gia đình trọn vẹn mà nàng hằng ao ước.

“Đợi bé con này sinh ra nữa, là cả gia đình ta sẽ được đoàn tụ rồi”, nàng tự nhủ.

Thường Tận chải đầu, buộc tóc gọn gàng rồi khoác chiếc áo bào màu đen thêu hoa bằng chỉ bạc. Khi nàng đẩy cửa bước ra, hàng vạn bông hoa xuyến chi đồng loạt nở rộ khoe sắc. Nàng đi đến chính điện, nơi đó Dạ Khuyết đã đợi sẵn cùng với thi thể của Tuyết Cơ trong quan tài băng lạnh lẽo.

Nàng bước vào trong, ngạc nhiên khi nhìn thấy dung nhan của nữ nhân đang nằm đó.

- Sao lại là nàng ta? – Nàng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lời nói phát ra từ kẽ răng.

- Ta biết ngươi có thù với Tuyết Cơ – Dạ Khuyết phân giải – nhưng mà… người dù sao cũng đã chết rồi. Chúng ta chỉ mượn tạm thân xác để đưa mẹ ngươi trở về thôi.

- Không được. – Thường Tận đáp, giọng vô cùng dứt khoát – Ta hận nàng ta thấu xương, sao có thể chấp nhận nhìn mẹ ta trong bộ dạng đó?

- Đây là cách duy nhất rồi…

- Tìm thân xác khác. – Thường Tận ngắt lời – Ngươi tìm thân xác khác rồi chúng ta nói chuyện tiếp.

Nàng toan quay đầu rời đi thì Dạ Khuyết nói với lại:

- Vậy ngươi muốn chờ đến bao giờ? Hàng ngàn hàng vạn năm sau? Ngươi nghĩ có thể dễ dàng tìm được một thi thể của người chết còn nguyên vẹn như thế này sao? Huống hồ còn là tiên thể nữa, ngươi đi đâu để tìm? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn mẹ mình sống lại?

Thường Tận nhắm nghiền mắt, thở một hơi dài. Mi tâm nàng chau lại thêm bội phần. Nàng rốt cuộc phải làm sao mới tốt? Nàng dĩ nhiên muốn cứu mẹ mình, nhưng thù hận với Tuyết Cơ nàng không bao giờ quên được.

Thù giết cha, thù diệt môn ngày ngày vẫn hiển hiện ngay trước mắt. Nàng nếu lợi dụng thân xác của Tuyết Cơ cũng đồng nghĩa với việc phải chịu sự giày vò mỗi ngày. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy, toàn bộ sát khí trong cơ thể nàng lại dâng trào dữ dội.

Dạ Khuyết chạy đến trước mặt Thường Tận, cố gắng khuyên giải nàng suy nghĩ lại. Thường Tận vẫn do dự chưa quyết thì con rối Tử Khiết bước vào. Hắn tiện miệng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Vẫn chưa bắt đầu sao?

- Thân thể mà Dạ Khuyết định dùng là kẻ thù của ta. – Thường Tận đáp.

- Ồ, vậy sao? Ta thấy có vấn đề gì đâu?

Thường Tận ngạc nhiên nhìn hắn:

- Chàng nói gì vậy? Chẳng lẽ chàng không hiểu… để mẹ của mình nhập vào thân xác của kẻ thù khó chịu đến mức nào?

Tử Khiết nắm lấy hai vai Thường Tận, đồng thời nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Thường Tận à, nàng muốn cứu mẫu thân mình chứ?

- Ta tất nhiên là muốn, nhưng…

- Vậy thì được rồi. Bắt đầu thôi.

Ánh mắt nghiêm nghị của Tử Khiết khoáy sâu vào mắt nàng, ánh mắt duy nhất khiến nàng không kiềm được mà mủi lòng.

- Thôi được rồi – Nàng thỏa hiệp – Nhưng Ninh Tư đâu rồi? Sao giờ này vẫn chưa có mặt?

- Ta đã thông báo cho hắn rồi, rất nhanh sẽ đến thôi. Yên tâm, trong lúc đó ta sẽ bảo vệ nàng.

Thường Tận gật đầu:

- Ừm, vậy chúng ta bắt đầu thôi.

Thường Tận đến bên cạnh quan tài, nhânj lấy chiếc hộp thủy tinh chứa nguyên thần từ tay Dạ Khuyết. Thường Tận từ từ nhắm mắt lại, vận công rút ngũ linh thạch từ lồng ngực ra, tách lấy Hồng linh thạch, truyền Hồng linh khí vào chiếc hộp.

Trong lúc đó, Ninh Tư được hạ nhân tới báo có phản quân ở thành phía đông. Hắn vội vã rời điện, đem theo một trăm quân tinh nhuệ. Ngoài thành không biết ở đâu kéo đến bao nhiêu là cô hồn dã quỷ, đập phá, tàn sát những linh hồn vô tội.

Ninh Tư xuất hiện như cơn gió, cầm Thần Tịch xông vào chém từng người, nhát cắt ngọt lịm chặt bay đầu của những kẻ phản loạn. Chàng ra hiệu cho đội quân tinh nhuệ của mình tiến lên, giáp chiến với kẻ địch.

Tuy trông có vẻ dễ dàng nhưng đám phản tặc đó lại khó đối phó hơn Ninh Tư tưởng. Giết một kẻ, hắn lại hồi sinh thành hai kẻ khác. Cứ như vậy, binh lực của chúng liên tục tăng lên theo cấp số nhân. Chẳng mấy chốc, đội quân một trăm người của Ninh Tư bị áp đảo bởi kẻ địch.

Cứ tình hình này, chẳng mấy chốc cả đoàn sẽ kiệt sức mà chết. Ninh Tư sai thủ vệ thân tín bên cạnh mình lập tức trở về cầu cứu Ma tôn. Tên thuộc hạ đó tuân mệnh, vừa chống trả vừa rút lui, bỏ chạy về Ma điện.

Hắn chưa kịp vào cổng đã bị ai đó dùng linh lực một phát đánh chết, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã tan biến thành cát bụi trôi vào hư không. Bên trong chính điện, Thường Tận vẫn đang tập trung vận khí. Đã mười giờ trôi qua, cơ thể nàng cũng trở nên yếu dần.

Sử dụng ngũ linh thạch dù sao cũng phải vận sức hơn bình thường, nên cơ thể suy nhược là điều không tránh khỏi. Huống hồ, nhiều ngày qua nàng bị hạ độc, nội tạng cũng đã bị thoái hóa ít nhiều. Nàng càng vận sức, cơ thể càng trở nên yếu hơn.

Trong suốt quá trình, Dạ Khuyết ở bên cạnh yên lặng quan sát, còn con rối Tử Khiết thì đi qua đi lại trong phòng, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Thứ mà hắn đang đợi, chính là thời cơ.

Khi Thường Tận phụt ra máu tươi, hắn vừa kịp nhận ra, đây chính là lúc hành động. Trong khi Dạ Khuyết hoảng hốt dùng linh lực trợ giúp cho nàng, thì Tử Khiết đã vòng ra sau lưng Thường Tận, một nhát thật gọn xuyên mũi kiếm Xạ Ngọc qua bụng nàng.

Thường Tận mở to hai mắt, kêu lên đau đớn. Dạ Khuyết cũng vô cùng sửng sốt, nhất thời không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thường Tận đánh rơi ngũ linh thạch xuống đất, ôm lấy bụng mình rồi từ từ quay lại.

Con rối Tử Khiết đang đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Không chút do dự, hắn giáng thêm một chưởng vào ngực nàng khiến Thường Tận ngã ra dưới sàn đá lạnh lẽo.

Dạ Khuyết tức giận xông lên đánh nhau với Tử Khiết nhưng con rối này lại may mắn tránh được chiêu đầu. Tuy vậy, hắn không dễ gì cản phá được những chiêu tấn công bằng tay không của Dạ Khuyết. So về võ công, hắn vẫn còn kém Dạ Khuyết khá xa.

Thế nhưng không hiểu tại sao, chỉ sau mười chiêu, Dạ Khuyết bỗng cảm thấy tay chân mềm nhũn, không chút sức lực.

“Không hay rồi, ta đã bị trúng độc.”, Dạ Khuyết thầm nghĩ.

Con rối Tử Khiết nhếch mép cười. Độc mà hắn hạ cuối cùng đã có tác dụng. Hắn mặc kệ Dạ Khuyết ở đó, tiến đến chỗ Thường Tận, rút mũi kiếm từ bụng nàng ra.

- Tại sao? – Thường Tận đau đớn hỏi – Chàng có thể không cần ta, nhưng còn con chúng ta…

- Cả hai ta đều không cần! – Con rối Tử Khiết lạnh lùng buông lời.

Đồng thời hắn hạ kiếm xuống, đâm thêm một nhát vào ngực trái Thường Tận. Thường Tận đau khổ khóc cạn nước mắt, mặc cho máu tươi từ hai vết thương trên cơ thể trào ra như suối. Tử Khiết lại rút kiếm ra, nhắm thẳng nhân trung nàng hạ một kiếm xuống.

Nhưng kiếm chưa kịp chạm đầu thì Thường Tận đã nhanh chóng xoay người sang một bên. Nàng dùng hết sức bình sinh bật người đứng dậy, dùng chân đạp cho con rối Tử Khiết một cái ngã nhào ra sau. Nàng quay quay lại chỗ ngũ linh thạch bị rơi, cố gắng thu hồi.

Lúc này, con rối Tử Khiết nhanh tay cướp đi cả năm viên linh thạch, rồi dịch chuyển tức thời thoát khỏi Ma điện. Thường Tận sức cùng lực kiệt đã không thể ngăn cản được hắn. Nàng ngã khuỵu xuống đất, ngất đi không biết gì nữa.

Máu từ chân nàng chảy ra, mang theo sinh mạng của đứa bé chưa kịp chào đời. Nguyên thần của mẹ nàng vốn chưa kịp nhập thể cũng dần dần tan biến. Trước khi hoàn toàn biến mất, nguyên thần của Minh Nguyệt cố gắng nhập vào trong giấc mơ của Thường Tận, mong muốn gặp nàng lần cuối.

Thường Tận mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bản thân nằm trên một chiếc thuyền hoa, trôi dạt giữa sông. Mẹ nàng đột nhiên xuất hiện ngay trên thuyền, dịu dàng dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.

- Thường Tận đừng khóc, ngoan, sau này phải tự chăm sóc cho bản thân mình.

Nước mắt nàng càng rơi ra nhiều hơn:

- Không cứu được mẹ, là lỗi của con.

Minh Nguyệt vuốt tóc nàng:

- Ta đã sống cả một đời rồi, không hề hối tiếc. Ta chỉ lo… sau này không ai chăm sóc con. Hứa với ta, phải thật kiên trì lên. Chỉ cần còn sống, là còn hi vọng. Từ bỏ hận thù, sống cho bản thân.

Sau đó Trần Minh Nguyệt tan biến vào hư không. Thường Tận đưa cánh tay phải lên, cố gắng bắt lấy nhân ảnh người, nhưng nhận lại chỉ là những hạt bụi đang dần biến mất. Nàng bật khóc nức nở. Lần đầu sau hơn năm trăm năm tồn tại trên cõi đời này, nàng khóc nhiều đến như vậy.

Cảm giác mất đi tất cả lại ùa về trong tâm trí nàng. Nàng tưởng rằng bản thân cuối cùng đã có thể nhận được một cái kết viên mãn: ở bên phu quân mình, sinh một đứa bé con, cùng với mẫu thân mình sống cuộc đời bình bình an an mãi mãi.

Thế nhưng ông trời không buông tha cho nàng. Ngay cả người nàng tin tưởng nhất, yêu thương nhất cũng phản bội nàng. Từ trước đến nay, không lẽ những lời chàng nói chỉ toàn là giả dối? Ngay cả giọt máu của hai người mà chàng cũng nhẫn tâm hạ sát.

Nàng bỗng chốc lại trở lại làm Thường Tận cô độc một thân một mình trên thế giới này. Sự tồn tại của nàng, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì đây?

Thường Tận yếu ớt tỉnh dậy. Xung quanh nàng phủ toàn một màu đen tối. Nàng cảm thấy toàn cơ thể đau rát. Nàng mất máu rất nhiều, nội tạng cũng bị hủy hoại gần hết. Ngũ linh thạch mất đi rồi, nàng cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Thường Tận thều thào gọi tên người duy nhất nàng có thể nương tựa lúc này: “Ninh Tư”

Từ giữa chiến trường, Ninh Tư bị bao vây bởi một vòng dày đặc kẻ địch. Toàn bộ đội quân tinh nhuệ một trăm người của hắn đã chết sạch. Một mình hắn thân cô thế cô đối chọi với năm ngàn quân địch vẫn không ngừng tăng lên theo cấp số nhân.
Bình Luận (0)
Comment