Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 130

“Ồ, ngươi rất muốn trẫm không ở đây sao?” Long Phi Ly hơi nhíu mày lại.

Điệp Phong sợ tới mức quỳ rụp xuống: “Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng”.

“Chủ tử ngươi đang ở đâu?, à, trẫm nên hỏi phải là, chủ tử ngươi tìm Hạ Tang có việc gì?” Long Phi Ly lãnh đạm nói.

Điệp Phong rối bời hết cả lên, nương nương cùng nam tử xa lạ nói chuyện bên hồ, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói lung tung, nương nương tuy là có ý tốt, nhưng vạn nhất hoàng thượng ….nàng đang cân nhắc phải trả lời như thế nào, giọng nói Long Phi Ly đã trầm xuống, “Ngươi có nghe trẫm hỏi hay không?”

Hạ Tang nhíu mày, thấp giọng mắng: “Nha đầu Điệp Phong kia, còn không nói mau!”

Điệp Phong kinh hãi, vội vàng dập đầu nói: “ Hoàng thượng thứ tội, nương nương người…..”

Sắc mặt Long Phi Ly trầm xuống: “Nương nương làm sao?”

Điệp Phong lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chọn việc mà nói, liền nói: “Nương nương có việc cần dùng gấp tiền nên_____”

Nàng nói tới đây, mặt hơi đỏ lên, dù sao đây cũng là việc rất đáng xấu hổ, ngập ngừng nói: “ Lần trước nương nương….Phạm sai lầm bị hoàng thượng phạt khấu trừ lương bổng….hiện tại trên người không có ngân lượng, nên nô tỳ mới hướng Hạ tổng quản mượn chút ít, nương nương nói khi có ngân lượng, lập tức trả lại”.

Nàng nói xong, cũng không dám nhìn sắc mặt hoàng để, gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất.

Hạ Tang vẻ mặt đầy hắc tuyến, âm thầm kêu khổ, quả nhiên, Long Phi Ly lạnh lùng hỏi: “Hạ Tang , ngươi rất thân thiết với chủ tử của nàng ta?”

Trên mặt đất, cạnh Điệp Phong , thêm một người quỳ xuống.

“Hồi Hạ Tang , quan hệ giữa Hạ Tang và Niên tần nương nương chỉ là, nếu nương nương hỏi mượn nô tài tiền, nô tài liền ghi một tờ biên lai mượn đồ.” Hạ Tang cười cười làm lành.

Long Phi Ly lạnh nhạt cười, Hạ Tang cúi đầu xuống, nhanh chóng lặng lẽ đánh giá, đã thấy Long Phi Ly hơi cau mày lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thật lâu sau, mới nghe thấy hắn hỏi: “Chủ tử của ngươi cần bao nhiêu bạc?”

Điệp Phong run run giọng nói: “Nương nương cần một ngàn lượng”.

“Hạ Tang , lấy ngân phiếu hai vạn lượng đưa cho đưa cho nàng ta, lấy riêng một ngàn lượng ra”. Long Phi Ly nhẹ giọng dặn dò.

“Nô tài tuân chỉ:. Hạ Tang đứng lên, nghĩ nghĩ, không sợ chết mà hỏi thêm: “Xin hỏi Hạ Tang , bạc này tính là của ngài hay của nô tài?”

Điệp Phong vừa rồi còn run run nghĩ…….chủ tử phát tài rồi, lúc này nghe Hạ Tang nói, vẻ mặt đen đi, thiếu chút nữa thì ngất…Hạ tổng quản này….

Long Phi Ly cười mắng: “ Nếu ngươi muốn tính là của ngươi thì không có đường đâu”.

Hạ Tang cười, nhanh chóng lui xuống. Mặc dù không dám nói rằng có thể đoán chính xác tâm tư chủ tử, nhưng hầu hạ Long Phi Ly nhiều năm, hắn cũng nhận ra được Long Phi Ly kiềm chế không nổi giận. Bởi vì Niên tần nương nương, hướng người khác vay tiền, không giận sao được.

Trong phòng…

Hoàng đế không có cho đứng lên, Điệp Phong cũng không dám đứng. Hoàng đế ngồi trêng hế, nhìn quyển sách cầm trên tay, không nói gì. Rõ ràng là im lặng, nhưng nàng lại cảm thấy ngột ngạt đáng sợ.

Ngón tay đang lật trang sách, đột nhiên gập sách lại, khoé miệng Long Phi Ly đột nhiên đầy ý lạnh.

Nàng là nữ nhân của hắn, lại tình nguyện vay tiền người khác. Khi Điệp Phong kể rõ tình trạng quẫn bách của nàng, sắc mặt ửng đỏ. Lòng của hắn hơi hơi thắt lại.

Niên Tuyền Cơ…

Hạ Tang nhẹ nhàng đi tới, đưa ngân phiếu cho Điệp Phong, Điệp Phong nhanh chóng khấu đầu, đang muốn nói cáo lui, lại nghe thấy hoàng đế nói: “Chủ tử của ngươi đang ở đâu? Dẫn trẫm tới đó”.

Điệp Phong kinh hãi, nương nương đang ở một mình cùng với vị Bạch Tử Hư kia…Nàng cứ thế mà chạy về, sao lại không có ý thức để ý tới vấn đề đó?

******

Đình giữa hồ.

Bạch Tử Hư đột nhiên nói: “Hạt châu này vì sao tiểu thư phải đưa cho Tử Hư?”

Tuyền Cơ ngẩn ra, không phải vừa mới nói cho hắn nguyên nhân sao? Cười khổ, xem ra, nói thật cũng khó, lại bị nghĩ thành bụng dạ khó lường,

Nàng hạ giọng nói: “Ngươi vừa nói con cá đó phải mấy trăm tuối, mấy trăm năm mới có thể thành tinh, ta làm sao mà biết có tai hoạ gì không, mỗi người một viên, nếu có chuyện gì thì ngươi phải chết cùng”.

Bạch Tử Hư không dự đoán được nàng sẽ nói như thế, nhất thời giật mình, một lúc lâu sau, mới cười to.

Tuyền Cơ lại cười lạnh nói: “Ngươi đường đường một thân nam tử hán, còn sợ hạt châu nho nhỏ này, thường nói quân tử làm việc thẳng thắn minh bạch, Tuyền Cơ cứ nghĩ Tử Hư là quân tử, có lẽ hôm nay Tuyền Cơ đã nhìn nhầm. Nếu ngươi sợ hãi hay muốn lấy lòng của bọn đạo chích phỏng đoán Tuyền Cơ, thì đem thứ đó trả lại cho Tuyền Cơ.”

Dao Quang so với Tuyền Cơ không biết xinh đẹp hơn bao nhiêu, mỹ nhân, Bạch Tử Hư cũng không phải hiếm thấy, giờ phút này thấy người con gái trước mắt khẽ cáu, trong lòng cũng hơi hơi sợ hãi, xưa nay hắn vốn tính trầm ổn, lúc này lại sợ làm cho nàng giận.

“Tiểu thư nói cực kỳ đúng, là tính tình Tử Hư nhỏ nhen, tiểu thư đừng buồn bực”.

Tuyền Cơ hừ lạnh, trên mặt lại nóng lên, ánh mắt nhìn viên trân châu trên bàn đá, Bạch Tử Hư lại nhanh nhẹn cầm tay nàng.

Nàng cả kinh, nhìn ánh mắt hắn thâm thuý lại trong suốt, cũng không có ý hại, lời trách cứ chuẩn bị nói ra miệng lại nuốt trở lại, chỉ hơi dùng sức rút tay về.

Lại nhìn thấy sắc mặt Bạch Tử Hư khẽ thay đổi, chợt đứng dậy, khom người vái chào, nói: “Thảo dân khấu kiến Hạ Tang “.

Tuyền Cơ sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã dựa người vào ghế, lúc này, một bàn tay đang ấn vai nàng.

Sức nóng truyền qua quần áo.

Nàng nhanh chóng đứng lên, lại bị một người nhẹ nhàng kéo vào lòng.

Gương mặt yêu nghiệt, mùi Long Diên Hương thoang thoảng, không phải oan gia đó thì là ai?

Hạ Tang và Điệp Phong cũng đứng ở phía sau.

Không biết tình cảnh lúc nãy hắn có nhìn thấy không……Nàng giật mình, trong lòng không yên, đang muốn hành lễ với hắn, lại nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Hạ Tang, đưa ngân phiếu cho Bạch công tử”.

Tuyền Cơ lại giật mình, hắn đã biết…..Nàng đang lo Bạch Tử Hư kia xấu hổ, nhưng trên gương mặt nam tử như ngọc kia cũng không có một chút vẻ xấu hổ nào, chỉ thấy hắn cất cao giọng nói: “Tử Hư tạ ơn ân điển của hoàng thượng”.

Long Phi Ly khẽ liếc nhìn hắn, cười nói: “Vừa rồi trẫm cũng mới nghe chuyện của công tử từ miệng nô tỳ của Niên tần, trẫm muốn hỏi một câu, nếu trẫm ban cho công tử một chức quan thấp, công tử có nguyện ý báo đáp mà làm việc, hay là vẫn muốn chờ, tới kỳ thi khoa cử, đoạt chức Trạng nguyên?”
Bình Luận (0)
Comment