Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 138

Trong cung, hắn cũng dùng cách này để dỗ dành nữ nhân sao? Nàng không rõ.

Đôi mắt đẹp nheo lại, đen sâu mà nóng bỏng

Dường như hắn đã nhẫn nhịn thật lâu, hiện tại đã không còn muốn áp chế, muốn gạt bỏ mọi cảm xúc đè nén.

Hắn hôn lên vành tai nàng.

“Trẫm muốn nàng, được không?”

Thanh âm mềm mại như nước chảy qua khe, lại có phần mạnh mẽ không cho nàng lùi bước, còn có chút cứng nhắc…

Mới rồi còn khóc lóc ầm ĩ, mà giờ nàng nhịn không được nở nụ cười.

Có lẽ do nụ hôn ngọt ngào vừa nãy, hoặc cũng có thể giây phút giọng nói động lòng người vang lên, nàng đã nghĩ, nếu hắn muốn, nàng cũng có thể cho.

Giữa bọn họ lúc này có thể còn nhiều vướng mắc, nhưng đêm nay, hãy tạm thời quên đi tất cả. Và ngay trong giờ phút này, cơn kích động của cả hai đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Nàng cười, “Có phải chàng chưa từng dùng đến câu hỏi như vậy hay không, mà cũng đúng, người như chàng, sao có thể hỏi…”

Môi đã bị chặn lại…

Cho tới khi khiến nàng thở dốc bên gối hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, đôi môi rơi xuống cổ nàng cắn mút, không có ý định ngừng lại nói thêm, chỉ muốn ngấu nghiến từng chút một tư vị của riêng nàng.

Tay hắn di chuyển đếm cái yếm của nàng, giữ chặt khuôn ngực đẫy đà, mạnh mẽ vuốt ve… Cơ thể nàng không tự chủ được khẽ rùng mình.

Thân mình kề sát vào nhau, nàng có thể cảm nhận được chỗ cứng rắn kia của hắn, thân thể của hắn mau chóng trở nên căng cứng đến phát điên… Mặt nàng vừa nóng vừa đỏ, miệng bất giác bật ra tiếng rên rỉ. Động tác của hắn ngày càng dồn dập, bàn tay lớn của hắn giật rơi cái yếm của nàng, hơi thở nóng hổi phả vào ngực nàng, mái đầu mềm mại của hắn cọ vào người nàng.

Nàng xấu hổ đẩy hắn ra.

Hắn liền chống tay ngăn nàng lại.

Ngưng mắt nhìn hắn một lát, đột nhiên nàng đưa tay tháo kim quan trên đầu hắn xuống, mái tóc hắn bung xõa, trở nên rối tung, vài sợi tóc của hắn nằm trong lòng bàn tay nàng, mang theo bọt nước ẩm ướt lạnh lẽo.

Nàng lẩm bẩm nói: “Không thể chỉ có một mình ta chật vật được. ”

Hắn nhíu mày nở nụ cười, cũng luồn tay vào mái tóc nàng ướt nhẹp giống như hắn…

“Long Phi Ly, nữ tử vì phu quân mà vấn tóc, nam tử cũng như vậy, tượng trưng cho nhiệt tình của hắn chỉ có thể xuất phát từ thê tử của hắn. Nhưng mà, có bao nhiêu người lại có thể chải đầu vấn tóc giúp chàng…” Nàng chua sót cười.

“Niên Tuyền Cơ, nàng là đố phụ!” Nhìn chằm chằm cặp mắt sáng ngời ẩn chứa chua xót kia, trong nháy mắt lồng ngực Long Phi Ly tựa hồ bị đâm một nhát, hung hăng đè nàng dưới thân…

Ánh sáng bàng bạc soi lên đống quần áo hỗn độn trên mặt đất, một bộ quần áo sa tanh màu vàng cùng áo khoác nguyệt sắc.

Gió theo khe cửa sổ lẻn vào phòng khẽ làm lung lay màn trướng.

Tiếng thở dốc dày đặc.

“Tuyền nhi…”

“Không cần gọi ta như cách chàng gọi những nữ nhân khác ——” thanh âm tê liệt đau đớn lẫn nghẹn ngào, “Ta ở nhà đứng hàng thứ bảy. . . ..”

“Ừm, Tiểu Thất ư…”

******

Nàng ngủ say, trên khóe mắt còn đọng chút nước mắt.

Hắn vẫn chưa chịu rời khỏi thân thể nàng, bên môi hiện lên ý cười, nói không rõ vì sao…Hắn vẫn còn muốn nàng.

Hắn thân là hoàng đế, chỉ cần là nữ nhân của hắn, hắn đều là nam nhân đầu tiên của các nàng. Hắn sẽ không lỗ mãng, ít nhất lần đầu tiên của mỗi người con gái, hắn đều sẽ đối xử thật dịu dàng.

Nhưng riêng nàng, lại bị hắn hành hạ có chút thê thảm. Cơ thể nàng thật ngây ngô, hắn lại thô bạo chiếm giữ lấy nàng, còn trong tiếng khóc của nàng đạt được cực khoái.

Hắc chưa từng muốn một người nào đến mức như vậy.

Có lẽ bởi vì nàng là phi tử của hắn, nàng vốn thuộc về hắn, chỉ vì một vài nguyên do mờ mịt khiến hắn có ý nghĩ không chạm vào nàng, cho tới đêm nay không thể tiếp tục đè nén chính mình, từ trên thân thể nàng đòi lại những gì thuộc về hắn, cho nên không khỏi có chút ngoan độc.

Chỉ là, tận đáy lòng gợn lên chút cảm giác nào đó, tạm thời an trí nàng ở nơi này là vì cái gì.

Thật có chút phiền chán.

Hắn cau mày rời khỏi cơ thể nàng.

Nhặt quần áo lên mặc lại.

Nhìn sắc trời dường như đã sắp tới thời gian vào triều.

Hắn đứng lên, mái tóc liền xõa xuống. Chải tóc, vấn tóc thế nào… Đột nhiên nhớ tới lời của nàng, xoay người nhìn nàng một cái.

Nàng nhíu mày, hơi thở đều đều, vẫn còn đang say ngủ. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn liếm môi.

Môi hắn khẽ cong lên, ngồi trở lại vươn tay nắm lấy mũi nàng.

Tuyền Cơ đang mơ thấy mình cùng Truy Truy, Ngọc Hoàn đang ăn cơm trong nhà ăn, đột nhiên Ngọc Hoàn nói: “A Thất, cậu nhìn kìa, bên ngoài cửa kính có người đang nhìn cậu.”

Tuyền Cơ nghi hoặc, quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bắt gặp một đôi mắt hẹp dài.

Đột nhiên hơi thở ngưng trệ, càng ngày lại càng thở không thông….

Nàng vội mở bừng mắt ra, liền thấy ngay một nam nhân đang chống khủy tay ngồi bên giường nhìn mình, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu đùa.

“Ngươi là ai?” Nàng vẫn còn có chút mơ hồ, thì thầm nói.

Sắc mặt nam nhân khẽ biến, cặp mắt đen như nước hồ lại càng thêm sâu thẳm.

Cái mũi của nàng tê rần.

Nàng sửng sốt rồi mới dần tỉnh táo, nắm lấy tay nam nhân, ảo não nói: “Long Phi Ly, đồ khốn nhà ngươi!”

Long Phi Ly chỉ đơn giản ôm lấy nàng, giọng nói nhàn nhạt, “Trẫm phải thượng triều, không phải nàng nói muốn giúp trẩm chải tóc sao?”

Bàn tay ấm áp xoa lên da thịt không bị vật gì ngăn trở, Tuyền Cơ vừa cúi đầu, liền thấy toàn thân mình trần trụi, rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện hoan ái đêm qua, hét một tiếng, tránh khỏi lòng hắn, lùi trở lại phía trong giường, dùng chăn che lấy toàn thân.

“Ra đây.”

Ác ma kia còn cười cười, Tuyền Cơ căm hận, “Không muốn”

Long Phi Ly ngay cả đôi mày cũng khẽ cười, cả người nàng đã bị hắn ôm lên.

Hai người quấn quýt nhau, rất nhanh lại ngã trở lại trên giường.

“Mau về đi.” Hơi thở nam nhân phả lên phía trên cổ nàng, Tuyền Cơ vừa thẹn vừa giận, “Ngươi là đồ hôn quân, mau trở về lên triều đi.”
Bình Luận (0)
Comment