Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 142

Dao Quang chỉ dẫn theo hai tỳ nữ, hai tỳ nữ thấy vậy kinh hãi, tiến lên muốn kéo Dao Quang lại, Tuyền Cơ nhanh tay, đẩy hai tỳ nữ ra, kéo Dao Quang bước nhanh về phía trước.

“Các ngươi cũng không nên quản!” Ngọc Trí liếc nhìn chúng phi tần một cái, cắn môi cười lạnh, dậm chân vội vàng đuổi theo.

Hoàng hậu lúc này mới nhíu mi nói: “Tốt nhất đừng có chuyện gì, tất cả theo bản cung. Các vị muội muội, tỷ tỷ đi trước.”

Một đám nội thị lập tức nói: “Dạ, nương nương.”

Hoàng hậu nhấc váy, dẫn người của mình đi. Sau khi hoàng hậu nói xong, có phi tử nào bên người lại không có nội thị, nhưng ai dám nhúng tay vào? Bọn họ chỉ ước gì Tuyền Cơ đến chỗ hoàng đế càng làm loạn thì càng tốt.

Lúc này thấy hoàng hậu khởi xướng, biết thời cơ đã đến, cũng liền dẫn người đuổi theo.

Bên ngoài Kim Loan điện.

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Dao Quang cùng thần sắc tiều tụy của Tuyền Cơ, cấm quân canh gác đều lắp bắp kinh hãi.

“Bản cung muốn gặp Hoàng Thượng, mời vào thông báo một tiếng.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.

Một gã cấm quân gật đầu, “Xin Niên tần nương nương chờ chút.”

Dòng chất lỏng ngọt tanh không ngừng dâng lên cổ họng, hai tay Tuyền Cơ nắm Dao Quang mà run run lạnh như băng, nàng bệnh nặng chưa khỏi, liên tục giằng co, tinh lực đã sớm kiệt quệ chẳng qua là nóng giận mà gắng gượng chống đỡ.

Nhẹ thả tay Dao Quang ra, nàng biết Dao Quang sẽ không bỏ đi, Dao Quang sao có thể bỏ qua cơ hội khiến cho chính mình phạm sai lầm.

Bi thương làm sao, biết rõ là sai, cũng phải làm.

Dao Quang nói: “Muội muội, muội tội gì phải như vậy?”

Giọng điệu Dao Quang mang chút bất đắc dĩ, Tuyền Cơ lại nghe ra sự vui thích che giấu trong giọng nói kia, thân mình nàng vô lực, đi vài bước, chậm rãi dựa vào cây cột bên cạnh, cũng không để ý tới Dao Quang, chỉ nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa lớn của điện Kim Loan.

Hơi động, cửa mở.

Tuyền Cơ cười, tiến lên vài bước nắm tay Dao Quang. Đêm đó, hắn nói, Niên Tuyền Cơ, nàng là một đố phụ.

Nếu vậy sao có thể không diễn một chút, khiến cho hắn khỏi thất vọng.

Bước ra là Hạ Tang, hắn liếc mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, hơi nhíu mày, nói: “Hai vị nương nương, mời theo nô tài vào.”

Điện Kim Loan, vẫn giống như lần trước khi nàng gặp rắc rối, vẫn trang hoàng huy hoàng.

Có điều, giờ phút này lại có nhiều người ở đây như vậy.

Ngồi trên ngai vàng, nam nhân tuấn mỹ đẹp đẽ quý phái, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang đầy sắc lạnh. Từ Hi đang đứng hầu ở bên cạnh.

Bên dưới là Long Tử Cẩm, Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Hầu Sơ, Thanh Phong, Cát Tường cùng Như Ý cũng có mặt.

Hai đại cung nữ nhìn nhau, Như Ý nheo nheo mắt, nhìn nàng lắc đầu.

Một ánh mắt phức tạp dường như đang xẹt qua nàng.

Ánh mắt nàng khẽ lướt nhìn lại, Bạch Tử Hư? Hắn ở đây?

Tuyền Cơ cười khổ, mình chọn thời gian thật chính xác.

“Muội muội buông tay, muội làm đau ta .” Dao Quang đau khổ ai oán nói.

“Buông nàng ra.” Nam nhân trên tòa Kim Loan lên tiếng.

Tuyền Cơ cười lạnh, vẫy tay buông Dao Quang ra, Dao Quang dường như đứng không vững, lảo đảo liên tục lui lại mấy bước, Hạ Tang đỡ nàng.

“Hạ Tang, đưa Niên tần nương nương trở về.” Long Phi Ly trầm giọng nói.

“Niên tần…” Tuyền Cơ khẽ cười thành tiếng, giương mắt đón nhận cái nhìn lạnh lẽo của nam nhân kia, nói: “Xin hỏi Hoàng thượng một câu, là vị Niên tần nào?”

Sắc mặt Long Phi Ly khẽ biến, ánh mắt thâm trầm, “Hạ Tang.”

Hạ Tang cả kinh, khom người nói: “Tuân lệnh.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức đã đi đến sau lưng Tuyền Cơ, thấp giọng nói: “Nương nương, nô tài đưa người về.”

Tuyền Cơ lắc đầu, từng bước từng bước tiến lên phía trước, bình tĩnh nhìn vị nam nhân cao cao tại thượng lãnh khốc đang vô cùng tức giận kia.

“Ta chỉ hỏi một câu, hỏi xong ta liền đi.”

Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Trẫm đã nói qua, nơi này không phải là nơi nàng nên đến. Niên tần đã quên giáo huấn lần trước?”

Tuyền Cơ nhướng mày cười, “Chắc là lần trước trừng phạt không đủ nặng, thần thiếp không nhớ rõ.”

Hạ Tang nhìn thấy sắc mặt hoàng đế thay đổi, trong lòng sợ hãi, không cố kị nhiều, vội vàng tiến lên, đỡ nhẹ cánh tay Tuyền Cơ, vội la lên: “Nương nương, xin đi theo nô tài đi.”

Bàn tay trắng noãn đặt trên long ỷ, Long Phi Ly giận dữ, cười lạnh nói: “Hay cho một Niên tần không biết chừng mực, Hạ Tang, lui ra, để cho nàng hỏi!”

Trong giọng nói của hắn có châm chọc có giận dữ mãnh liệt… Dòng chất lỏng ngọt tanh quen thuộc lại xông lên yết hầu, Tuyền Cơ cưỡng chế nuốt xuống, tay chỉ Dao Quang, cười nhẹ nói: “Nàng ta nói, đêm đó ở Niên gia, người… người sủng hạnh nàng, có phải hay không?”

Dao Quang cắn môi, lệ rơi lã chã, cười khổ nói: “Muội muội, tỷ tỷ biết thực có lỗi với muội, muội không thể trách Hoàng Thượng, sai là ở tỷ tỷ, nhưng… Tỷ tỷ cùng Hoàng Thượng lưỡng tình tương duyệt, sau này tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng được không?”

“Ngươi im miệng!” Tuyền Cơ tức giận đến cả người phát run, tay chân lạnh lẽo, cả giận nói.

“Nàng mới là người nên im miệng!” Long Phi Ly không giận mà cười, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhưng cũng lạnh lùng tới cực điểm.

Tuyền Cơ chấn động thật mạnh, nhẹ nhàng cười, khóe mắt sớm đã ướt át. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn chằm chằm về phía Long Phi Ly.

“Ý Hoàng Thượng là, Niên Dao Quang nói đều là thật sự, có phải hay không?”

Long Phi Ly giận dữ, cổ tay tay áo vừa nhấc, ngón tay thẳng tắp chỉ về hướng nàng, “Đêm đó, trẫm sủng hạnh tỷ tỷ ngươi, vậy thì như thế nào? Trẫm muốn sủng hạnh ai, còn không tới phiên ngươi hỏi đến! Niên Tuyền Cơ, ngươi quả là đố phụ!”

Nếu nói bởi vì nguyên nhân chính trị, ngươi mới lên giường với nàng, sao lại vừa đúng đêm đó, phải hay không? Đêm đó, ta bị thương hôn mê, ngươi lại ở trên giường Dao Quang cùng nàng ân ân ái ái? Nếu không phải nguyên nhân chính trị, ở trong lòng ngươi, ta là cái gì đây? Ngươi trước ở cùng Dao Quang, sau lại đến ở cùng ta…

Nhớ rõ đêm Cát Tường đến, ta từng nói với chính mình, Chu Thất ta không cần thay đổi, vậy mà đến cuối cùng ta thật sự thay đổi.

Đố phụ.

Quả nhiên là như thế. Long Phi Ly ngươi nói đúng, bằng không ta như thế nào lại không biết liêm sỉ như vậy mà đến đây làm loạn?
Bình Luận (0)
Comment