Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 175

Edit: Ẩn Danh

Tuyền Cơ nhất thời giật mình sửng sốt, lời này của hắn là có ý gì?

Hắn giữ cằm của nàng bức bách nàng nhìn hắn.

Đôi mắt thâm sâu của hắn tha thiết nhìn chằm chằm nàng nhưng bên trong hình như ẩn chứa một ngọn hỏa.

Tuyền Cơ cười khổ, “Long Phi Ly, thứ nhất, chuyện vừa rồi, ta quả thật không phải là diễn trò, ngươi tin cũng được không tin cũng được. Để cho các nàng vào, bất quá là, ngươi không thích đố phụ, mà ta cũng không nguyện ý làm đố phụ.”

Tay hắn hơi hơi cứng đờ.

“Thứ hai, sủng ái của ngươi ta không nhận nổi, ngươi cũng sẽ không cho, mặc dù có cho thì người đó cũng không phải là ta, điểm ấy Niên Tuyền Cơ tự mình hiểu được.”

“Thứ ba, quá khứ không quay lai được. Tựa như ngươi nói, ngươi yêu ai sủng ai không tới phiên ta đến quản. Nhưng vì sao nhất định phải là đêm đó, khi đó cho dù ngươi không liếc mắt nhìn ta một cái cũng được, vì sao phải cố tình cho Dao Quang lên giường của ngươi?”

Lúc lâm trận thì không khóc, một đêm trước khi xuất cung ở Phượng Thứu cung nói chuyện cùng Ngọc Trí, bi thương muốn chết tâm, bây giờ nhớ lại nước mắt lã chã rơi.

Long Phi Ly nhìn khuôn mặt ướt át của nàng, tựa hồ thất thần trong nháy mắt.

Bàn tay nắm cằm của nàng đột nhiên thả lỏng, hắn kéo nàng ngồi dậy, ôm nàng vào trong lòng, “Tiểu Thất.”

Tuyền Cơ chấn động cả người, chỉ khi thân thể ân ái hòa nhập lẫn nhau, hắn mới có thể nhẹ giọng bên tai nàng gọi cái tên này.

Một tia sợ hãi nảy sinh … Không, hắn không thể gọi nàng như vậy. Loại này ôn nhu xa lạ này làm cho nàng sợ hãi, nam nhân này, nàng không thể lại cùng hắn tiếp tục ân ái, nàng thật sự sẽ điên mất.

Nàng đang run rẩy, hắn lại nói bên tai nàng: “Trẫm sẽ không gặp mặt Niên Dao Quang, về sau cũng sẽ không.”

Tuyền Cơ run lên, hắn có biết hắn đang nói cái gì hay không? Nàng không cần hắn cam đoan…

“Đừng gọi ta Tiểu Thất.” Nàng cả giận nói, cũng không biết khí lực từ đâu ra, nàng đẩy mạnh hắn ra, chạy ra ngoài.

Long Phi Ly cơ hồ lập tức đứng lên, chân bước ra một nửa đột nhiên thu hồi, quay đầu nhìn thoáng qua thành giường sụp đổ kia, khóe miệng xẹt lên một chút trào phúng.

Hắn vừa rồi vậy mà không khống chế được.

Thậm chí, thiếu chút nữa đã định nói cho nàng, đêm đó người cùng Niên Dao Quang lên giường không phải là hắn.

******

Tuyền Cơ như bị quỷ thần sai khiến tiêu sái chạy ra rừng lan, ngồi xuống cái ghế đá trước kia hai người từng ngồi, nàng ngẩn người không biết qua bao lâu mới thất hồn lạc phách đi trở về Phượng Thứu cung.

Đám người Điệp Phong nghênh đón nàng, người nào cũng vui vẻ từ khóe mắt đến tận đuôi lông mày.

Tuyền Cơ nở nụ cười gượng xong liếc mắt nhìn mọi người một cái lại hơi ngạc nhiên, hỏi: “Điệp Phong, Thúy Nhi đâu?”

Điệp Phong chưa nói gì đã bật cười, vài cung tỳ bên cạnh cũng cười xì một tiếng.

Tiểu Lã Tử vui vẻ cười hì hì nói: “Nương nương, ngài còn chưa biết, trước khi ngài trở về, Hạ Tang tổng quản đã tới.”

Tuyền Cơ sầm mặt xuống, “Một người hai người đầu óc đều bị hỏng rồi, nương nương ta hỏi là Thúy Nhi không phải hỏi Hạ tổng quản.”

“Xem đi, chủ tử vội rồi kìa——” Điệp Phong che miệng cười nói: “Hạ tổng quản đem ngọ thiện đến đây cho ngài.”

Tuyền Cơ giật mình, “Ngọ thiện?”

Tiểu Song Tử tiếp lời nói: “Hạ Tang tổng quản nói, là Hoàng Thượng truyền thức ăn cho nương nương, chúng ta vừa thấy —— ”

Hắn nói xong lại thần bí hề hề nói: “Nương nương đoán xem.”

Tuyền Cơ cốc một cái lên đầu hắn, thiếu chút nữa liền nói nhầm “Mau mau nói cho nương nương hiểu rõ” thành “Mau mau nói cho lão nương hiểu rõ”.

Điệp Phong ghé miệng bên tai Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Đều là những món ngày thường chủ tử thích ăn.”

Tuyền Cơ cả người chấn động, Long Phi Ly hắn đây là có ý gì? Nàng mới rời khỏi Trữ Tú điện, hắn liền bảo Hạ Tang. . . . . Tâm nàng càng loạn như ma, nhất thời lăng lăng nhìn dưới mặt đất.

Mọi người trong Phượng Thứu cung thấy bộ dáng này của nàng, muốn cười lại không dám cười, không lẽ là chủ tử bọn họ cao hứng quá nên choáng váng? Có điều cũng không trách nương nương được, cả đám người bọn họ cũng đã vui quá hóa điên rồi.

Thật lâu sau, Tuyền Cơ mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi chọc tức chết, nương nương ta hỏi là Thúy —— ”

“Nhi thôi!” Tiểu Lã Tử bĩu môi nói, “Chủ tử, ta đang muốn cho ngài biết nè, thức ăn đưa tới đều đã nguội lạnh ngài vẫn chưa trở về, Thúy Nhi sợ ngài trở về bị đói mới đến phòng ăn hâm nóng lại.”

Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Phiền toái quá, nguội cũng không sao.”

Điệp Phong cười nói: “Chủ tử, ngài không thể nói như vậy, cho dù ta chịu cho ngài ăn nguội lạnh Hoàng Thượng biết được chẳng phải sẽ trách tội sao?”

Tuyền Cơ cười khổ, chỉ nói Thúy Nhi trở về thì bảo nàng đem đồ ăn vào trong phòng, rồi đi vào.

Mọi người cười nói: “Nương nương nghỉ ngơi đi thôi, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi.”

Tuyền Cơ giả bộ cả giận nói: “Còn cười thì vả miệng.”

Điệp Phong cười khẽ, vội vàng đỡ nàng đi vào.

Đi vào trong phòng Điệp Phong thong thả đến bên bàn trang điểm, cầm một cái bọc nhỏ lại.

Tuyền Cơ vừa nhìn qua, vật kia được bọc trong tơ lụa tốt, hình dáng góc cạnh ngay ngắn, giống như là quyển sách.

“Đây là cái gì?”

Điệp Phong nói: “Đây là công chúa Ngọc Trí tự mình đưa tới, thấy nương nương không ở đây bèn giao cho nô tỳ, ngàn dặn vạn dặn là không thể để cho người khác thấy. Nô tỳ không dám mở ra, nương nương ngài xem xem.”

Tuyền Cơ hơi hơi kỳ quái, đem mở bọc tơ lụa mở ra, là quyển sổ con!

Nàng rất kích động, nghĩ rằng nha đầu Ngọc Trí kia cũng giữ chữ tín, không uổng công nàng ở Trữ Tú điện mấy ngày.

Nhưng —— rất nhanh nàng lại phát hiện không ổn, sổ con đúng là sổ con, nhưng dòng chữ trên mặt bìa “Triều đại Vân Thương. Tây Lương quốc” lại biến mất không thấy.

Nàng giật mình một cái, mở trang sách ra, sấm văn cũng đã không thấy! Trang sách kia hoàn tòan sạch sẽ, làm gì có một chữ nào?

Chả trách Ngọc Trí nói, bên trong không có cái gì hết. Tuyền Cơ lấy làm may mắn lại ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, nói: “Điệp Phong, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ một chút.”

Điệp Phong gật gật đầu, lại cẩn thận thay nàng đóng cửa lại.

Tuyền Cơ nhíu mi, mở quyển sổ con ra, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ, trên trang đầu tiên hiện ra từng chữ từng chữ rõ ràng về mục tìm kiếm chiến thần Bạch Chiến Phong, tim nàng hơi đập loạn lên, chẳng lẽ chữ trên quyển sổ con này chỉ có nàng mới có thể thấy?

Tay mò mẫm bên trong gối đầu lôi ra một vật quý giá gì đó —— cái túi gấm nàng vẫn dấu kỹ lâu nay.

Lúc này, cửa truyền đến một tiếng động nhẹ, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra
Bình Luận (0)
Comment