Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 188

Hắn cười ra tiếng, gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, nàng đang hấp hối, không bao giờ có thể ở trước mắt hắn nhảy nhót chọc hắn tức giận được nữa.

Nàng không biết, chỉ cần hắn không mở miệng, Từ Hi tuyệt đối sẽ không động thủ!

Hai chữ ‘Động thủ’ nấn ná ở bên môi, hắn thủy chung không thể nói ra. Nhưng chỉ một câu “Mà khi trẫm bảy tuổi thì đã quen Tâm Y, Niên Tuyền Cơ, ngươi hiểu không” lại bức tử nàng.

Nàng sắp chết, hắn nên cao hứng, hắn không bao giờ phải cần đến cái lựa chọn chết tiệt này nữa, hắn quen biết Tâm Y mười bốn năm, còn nàng bất quá chỉ mới quen biết một quý… Bất quá chỉ một quý mà thôi. Một quý sao có thể so được với tình cảm hơn mười năm này? Cho dù là nữ nhân đầu tiên của hắn, hắn cũng không chút do dự giết chết, bởi vì nàng quý nhân kia đã biết nơi này.

Nhẫn tâm ư, không! Công chiếm một thành trì có thể phải trả giá hàng vạn xương cốt huống chi đây là quyền lực sinh sát thiên hạ, phải đổi bao nhiêu tánh mạng mới có thể lên được vị trí cao nhất mà lạnh lẽo cô độc kia?

Nhưng một câu của nàng “Cất túi gấm của Tâm Y cho kỹ, đừng để rớt nữa”, một tiếng “A Ly” lại làm cho tất cả lý trí của hắn đều sụp đổ, một khắc đó, hắn liền biết hắn tuyệt đối sẽ không giết nàng!

Hắn luyến tiếc, vẫn không bỏ được.

Nếu bỏ được, sẽ không có sau khi nàng đánh hắn còn lòng nóng như lửa đốt ra cung tìm nàng; nếu bỏ được, hắn sẽ không có ghen ghét như điên khi nhìn thấy Phong Chiến Bách chạm vào nàng; nếu bỏ được, hắn sẽ không làm cho tử vệ dịch dung cùng Niên dao quang lên giường, ngày sau một ít thủ đoạn đập tan binh quyền của Niên gia không cần thực thi trên người Niên Dao Quang mà cứ trực tiếp dùng người nàng là được; nếu bỏ được, hắn sẽ không nhìn thấy nàng khóc đỏ mắt liền ra tay đánh vỡ chén thuốc kia.

Tại loại thời cuộc này, giữa hắn cùng nàng, mỗi bước hắn đi đều có thể bức chính mình rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Hắn vốn là cực kỳ chán ghét nàng, nàng có một phụ thân phản bội quốc gia không thể chịu nổi.

Trước khi đại hôn, Tâm Y lại nói cho hắn chuyện về vị Niên gia tiểu thư này, khẩn cầu hắn ở trong cung bao dung nàng hơn. Xuất phát từ chút tò mò mỏng manh, trong ngày đại hôn hắn không đến tẩm cung hoàng hậu mà đến Phượng Thứu cung.

Thấy hắn, nàng kinh ngạc thẹn thùng câu nệ, hắn liếc mắt một cái đã khám phá ra tính tình kiêu căng ương ngạnh như mọi tiểu thư khác trên người nàng, hơn nữa dung mạo của nàng cũng không được xem là quá xuất sắc, cũng không thông minh, đêm đó, hắn không có chạm vào nàng. Đối với nàng hắn càng trở nên chán ghét.

Trong cung làm sao không cơ sở ngầm của hắn được, biết Thái Hậu muốn ban chết cho nàng, hắn cũng sẽ không thành toàn cho Thái Hậu tạo ra lý do tốt để Niên tướng tạo phản, nên chạy suốt đêm từ Thu Sơn về cứu nàng.

Nhìn thấy nàng lần nữa, lúc ấy nàng bị trượng đánh trọng thương, lại cố sức đi đến dưới chân hắn, khi nàng đưa tay với lên giày của hắn một giây, hắn có cảm giác rằng hình như nàng không giống như lúc trước.

Sau đó, nàng nói, cầu xin hắn cứu nha hoàn của nàng. Nàng không kêu hắn cứu nàng, đầu tiên nàng nghĩ đến là nha đầu của nàng.

Nữ tử này lại khơi mào sự tò mò của hắn.

Sau đó ban đêm hắn lại đến phòng của nàng, bất quá chỉ thờ ơ lạnh nhạt diễn kịch.

Nhưng là trong lúc mơ màng không rõ hình như có gì đó phá rối, nàng quật cường, thông minh, gặp rắc rối, lời nói cổ quái, nụ cười khẽ, tựa hồ lòng còn cười nhạt vô hạn thương hại hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ từ buổi tối ánh trắng trong vắt như nước ở trên mái hiên trong Kỳ viên hắn bắt đầu hôn nàng, có lẽ trễ hơn một chút… Ai biết được? Hắn càng ngày càng không thể khống chế cảm xúc táo bạo trong lòng, về sau khi nàng không ở bên cạnh hắn, hắn lại sẽ… nhớ nàng.

Thời điểm cùng tâm phúc của mình lẳng lặng nghị sự hắn vẫn sẽ nhớ tới nàng, cho dù chỉ trong chớp mắt.

Thời gian thay đổi, ba tháng trong một đời người khi còn sống được cho là cái gì? Về phần non sông tốt đẹp này thì được cho là cái gì? Hắn cùng với nàng bất quá chỉ mới quen nhau hơn ba tháng!

Hắn cũng không phải là người do dự, hắn đắn đo không biết ngày sau nên xử trí nàng như thế nào, nhưng trong chớp mắt vừa rồi nàng gọi hắn, hắn đã ra chủ ý: hắn sẽ không giết nàng! Tuyệt đối không!

Nhưng hắn lại nghe được thanh âm mũi kiếm đâm vào da thịt, xoay người một cái chỉ nhìn đến nàng đầy người máu tươi, như chiếc lá héo úa rơi xuống.

Trên mặt nàng vẫn bình tĩnh, khóe miệng còn nở nụ cười.

Nàng cười như vậy, cho dù là đệ nhất mỹ nhân trong cung Ôn Hoa Mẫn cũng vẫn kém xa.

Nhưng nàng sắp chết rồi.

Tại sao vừa rồi hắn lại động sát tâm đối vớu nàng? Nàng từng cười như vậy nhìn hắn, miệng nói “Long Phi Ly…”

Nàng nói, nàng thích hắn.

Nàng nói, ‘ngươi mệt chết đi được’. Còn nói: ‘thật tốt, bên cạnh ngươi có người có thể tín nhiệm.’

Nàng nói, hay là chúng ta vẫn ăn rau xanh đậu hủ đi.

Nàng vì hắn học nấu trà, xuống nước mò túi gấm, ở Niên gia vì hắn không chút do dự lao về phía ngọn kiếm.



Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện như thế.

Trong khoảnh khắc, đủ mọi chuyện trong lúc ở cùng nàng toàn bộ như gió đập vào mặt hắn mà đến, bất quá chỉ hơn một quý mà thôi, trong vòng một trăm ngày có thể nào lưu lại nhiều hồi tưởng như vậy.

Hay là mỗi một tấc đều nhớ kỹ?

Nàng hỏi hắn có mệt hay không, thật sự là lời nói có tính trẻ con, mỗi ngày bày mưu tính kế sinh tử có thể nào không mệt.

Sau khi bảy tuổi, một giấc ngủ ngon với hắn cũng trở thành xa xỉ.

Nhưng khi ở cùng nàng, bất luận là bình thản hay kịch liệt đều cũng rất điềm tĩnh lại mơ hồ có thể ngủ một giấc an lành. Thân thể của hắn hòa vào trong thân thể của nàng có thể đạt đến mức tận cùng khoái hoạt, mỗi khi ân ái xong, nàng gối lên cánh tay hắn, nghe hơi thở tinh tế của nàng hắn cũng có thể chậm rãi nhắm mắt cảm nhận sự yên bình.

Hắn muốn nàng!

Nàng không thể chết được, nha đầu của nàng không phải nói mới vừa rồi nàng còn ở trong phòng chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho hắn sao?

Lần đầu tiên sinh nhật có lễ vật của nàng…

Giống như cũng có người lấy đao hung hăng đâm một nhát sâu trong tim hắn, rốt cục, hắn biết rõ: hắn đau như nàng đau.

“Tiểu Thất, bây giờ trẫm liền đưa ngươi đi tìm Thôi y nữ, ngươi cùng hài tử đều không có việc gì, ngươi vẫn phải ở cạnh trẫm.” Hắn cắn răng rống lên, liền muốn bế người trong lòng lên.

Nỗ lực thu hồi một ý thức đã tan rã trong lúc đau đớn, Tuyền Cơ mở hí mắt, chậm rãi thấy rõ hắn vì thống khổ cùng phẫn nộ mà khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn.

“Bộ dạng này của ngươi thực xấu.” Nàng cúi đầu cười, “Đừng đi, mất công ngươi đi vạn nhất bất hạnh cứu sống ta, ngươi lại sẽ hối hận.”
Bình Luận (0)
Comment