Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 197

Nàng nhớ rõ lúc ban ngày hắn đã từng nói: Nàng sẽ ở trong này, vĩnh viễn ở trong này. .

Không đâu, bất quá là hắn nhất thời tức giận mới nói vậy.

Hắn không thương nàng, giữ nàng ở tẩm cung của hắn làm cái gì? Hơn nữa, làm như vậy, ở trong mắt người khác chính là độc sủng, cũng không tốt cho hắn.

Lúc này, nghe giọng điệu của hắn, giọng điệu lạnh lẽo này có phần làm cho người ta không thể hoài nghi sự quyết tuyệt trong đó.

Trong lòng nàng cảm thấy e ngại, trực giác làm cho nàng muốn chạy trốn khỏi hắn, không chút suy nghĩ, nàng liền chạy về phía cánh cửa.

“Hôm nay cung nữ bị nàng đánh ngất ở trong phòng đã bị trẫm giết.” Sau lưng là giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn tựa như ma quỷ.

Tuyền Cơ cả người run run, kinh ngạc quay người lại, “Ngươi nói cái gì?”

Long Phi Ly cũng không nói tiếp, thong thả đi đến bàn học ngồi xuống mới thản nhiên nói: “Trẫm đã đáp ứng nàng, không động vào nô tài của Phượng Thứu cung, nhưng những kẻ ở đây hầu hạ nàng, trẫm cũng không có đáp ứng, nàng ta không trông chừng được nàng, là tội không làm tròn trách nhiệm —— ”

Hắn nhìn nàng một cái, nói: “Phải chết.”

Giống như rơi vào hầm băng, tay chân Tuyền Cơ lạnh ngắt như băng, nàng định tiến lên lớn tiếng chất vấn hắn, tưởng tượng giống như lần trước, hung hăng tát hắn một bạt tai, cuối cùng nàng lại dựa lưng vào cửa, vô lực trượt người xuống.

Thanh âm của hắn nhẹ nhàng truyền đến, “Không phải muốn đi sao? Ừm, ngoài điện còn có vài tên cung tỳ hầu hạ nàng…”

Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, có điều nàng còn có thể làm cái gì? Hai tay Tuyền Cơ run run che mặt lại, mới vừa chạm vào đã ướt đẫm nước mắt.

“Lại đây.”

Tuyền Cơ đờ đẫn đứng dậy, đi đến bàn học.

Hơi thở hai người vừa tương giao thì nàng đã bị hắn kéo sát vào trong lòng.

Đầu lưỡi ấm áp lướt trên đôi mắt của nàng, nước mắt trên khuôn mặt nàng bị hắn liếm sạch vào bụng.

Nàng phải đi! Ngày mai nàng phải đi! Một khắc sau khi tỉnh lại còn có thể chôn dấu ý niệm này sâu dưới đáy lòng, rốt cuộc lúc này đã thoát khỏi mọi trói buộc, mãnh liệt phát ra khắp tứ chi.

Nàng ôn hương mềm mại nằm trong lòng hắn, im lặng lại nhu thuận, Long Phi Ly thật là vừa lòng, càng ôm chặt thêm một chút, nhẹ nhàng phất ra một chưởng, lập tức có người đẩy cửa mà vào, là hai gã thái giám.

Long Phi Ly nhìn thoáng qua, hai gã nội thị lập tức hiểu ý, trong chốc lát liền thu thập sạch sẽ mảnh vụn, đem tấu chương phân tán lộn xộn đặt lại trên bàn, lại thay giấy mực mới rồi lui ra ngoài.

Long Phi Ly cầm lấy một quyển tấu chương lên xem. Tuyền Cơ trong lòng đau khổ, cũng không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn, một lát sau, chỉ nghe hắn nhẹ giọng hỏi, “Quen biết như thế nào với bọn họ?”

Tuyền Cơ cảm thấy rùng mình, sau một lúc lâu, mạc mạc nói: “Ở kinh thành gặp mặt một lần trên đường.”

“Ừm, bình thủy tương phùng, bọn họ liền hỏi trẫm muốn lấy nàng.” Long Phi Ly dừng một chút, lạnh lùng cười.

“Ngươi hỏi Ngọc Trí đi.” Tuyền Cơ cũng không nói nhiều, nhắm mắt lại, nói: “Ta mệt mỏi, ngươi không để ta trở về, vậy còn bệnh thì sao? Không cho ta chữa à? Giúp ta truyền Thôi y nữ lại đây, ngực ta ~ đau quá.”

Long Phi Ly cả kinh, tay xốc áo ngoài của nàng lên muốn nhìn xem.

“Mẹ ~ , ai muốn ngươi xem! Ta nói là truyền Thôi y nữ!”

******

Ngân hà ảm đạm.

Tiếng rên rỉ thống khổ truyền đến, Long Phi Ly giật mình một cái, mở choàng mắt, tay sờ soạng trong lòng tìm kiếm, vừa chạm vào thấy người nằm trong lòng cả người nóng rực như than, hắn kinh hãi, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, chân trần chạy vội đi ra ngoài.

“Truyền Thôi y nữ cho trẫm!”

Canh ba tiếng Hoàng đế rống giận vang vọng ở Trữ Tú điện.



Trong Trữ Tú điện đèn đuốc sáng trưng, ngoài điện cấm quân tuần tra cẩn mật, nhiều thái giám cung tỳ kinh hoàng đứng ở trong sân; trong phòng ngủ, Từ-Hạ nhị vị tổng quản mặt mày ngưng trọng, đứng hầu một bên, hoàng đế ngồi ở mép giường, mặc trung y, vẻ mặt lo lắng ôm chặt Niên tần.

Thôi y nữ cầm hòm thuốc, theo thái giám truyền chỉ vội vàng đi vào thì thấy một tình cảnh như vậy.

Niên tần nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng hồng thống khổ, miệng đã trở nên khô tái, Thôi y nữ không dám chậm trễ, lập tức cầm tay nàng lên chẩn mạch.

Hoàng đế trầm giọng hỏi, thần sắc thô bạo, “Trước khi nàng đi ngủ ngươi đã xem qua, khi đó còn êm đẹp, hiện tại sao lại như vậy?”

Thôi y nữ vừa kinh vừa sợ, nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, cắn răng nói: “Nương nương vốn bị thương rất nặng, lại mới trục bỏ thai nhi, hôm nay còn luân phiên đi lại, mệt mỏi mà thân thể phát bệnh, cộng thêm…”

“Cộng thêm chi cái gì?” Hoàng đế giận dữ hỏi.

“Cộng thêm trong lòng tích tụ lo buồn nên mới bị sốt cao, tâm can tích tụ là tối kỵ cho người bệnh, nếu sốt cao không hạ dù cho uống thuốc nô tỳ chỉ sợ … thuốc cũng không có hiệu quả.”

Tim Thôi y nữ muốn rớt ra ngoài, quỳ xuống tâu.

Thuốc không có hiệu quả…

Long Phi Ly cả người chấn động, nhìn lại khuôn mặt Tuyền Cơ, thấy nàng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đớn đến mức nhăn mặt nhíu mày, trong lòng hắn kinh hãi bối rối, nhất thời không biết nói gì.

“Long Phi Ly, Long Phi Ly…”

Lời nói vô nghĩa mỏng manh truyền đếm, Long Phi Ly bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hôn lên mắt Tuyền Cơ, điệt thanh nói: “Tiểu Thất, trẫm ở trong này, trẫm ở trong này.”

“Ta đau… Muốn đi ra ngoài…” Tay nàng vô ý thức theo bản năng nắm lấy vạt áo của hắn.

Long Phi Ly rất đau lòng, cả giận nói: “Có nghe thấy không? Nàng kêu đau, ngươi điếc sao? Lập tức chữa trị cho trẫm!”

Thôi y nữ lắc đầu, run giọng nói: “Hoàng Thượng, tích tụ trong lòng nương nương một khi không trừ, người muốn lấy mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng không có cách nào cứu chữa. Cho dù hai vị viện chính phó, cũng…”

“Tiểu Thất, nàng nói đi, nàng muốn cái gì, trẫm đều cho nàng!” Long Phi Ly ôm sát nữ tử trong lòng, nói giọng khàn khàn.

“…”

Tuyền Cơ sốt cao, trên miệng trở nên khô nứt, môi mấp máy, thanh âm vừa thấp vừa yếu ớt không thể nhận ra, Long Phi Ly cúi người xuống mới miễn cưỡng nghe rõ lời nói lung tung vô nghĩa của nàng, hắn cắn răng nói: “Trẫm đáp ứng nàng! Chỉ cần bình phục thật tốt, trẫm liền cùng nàng đi ra ngoài mấy ngày!”
Bình Luận (0)
Comment