Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 201

Rầm một tiếng, Tuyền Cơ một tay đẩy cửa ra vọt vào, kêu lên: “Long Phi Ly.”

Đúng lúc có người đi ra cửa, đụng một cái liền ngã vào trong lòng người nọ.

Người nọ dường như lắp bắp kinh hãi, ánh mắt hiện lên một tia chần chờ, rốt cục vẫn đưa tay đỡ nàng.

“Thanh Phong?” Tuyền Cơ giật mình, cười xin lỗi, nhanh chóng thoát khỏi người nam tử kia.

Vừa rồi hai người tiếp xúc thân thể, hắn có thể cảm giác được đường cong cùng mùi hương thơm ngát trên người nàng, ánh mắt Thanh Phong xẹt qua bàn tay của chính mình, hơi hơi cúi mi.

Tuyền Cơ đảo mắt nhìn, đại sảnh cũng không có người nào, hơi ngạc nhiên, nói: “Hoàng Thượng đâu?”

“Hắn đi ra ngoài.”

“Ừhm.”

“Ta đi trước.” Trong khóe mắt chỉ còn bóng dáng nàng đang đi hướng về phía bàn học, Thanh Phong nhạt giọng nói.

“Chờ một chút.”

Thanh Phong nao nao, nghiêng người nhìn về phía Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ cười cười, “Chuyện ở Vực cung, cám ơn.”

Thanh Phong mặt mày chợt tắt, thần sắc lãnh đạm, “Ta muốn giết cô, cô cám ơn ta làm cái gì?”

Tuyền Cơ cũng lơ đễnh cười nói: “Tóm lại là cám ơn.”

Thanh Phong ngẩn ra, nhíu nhíu mày, vừa định đi ra ngoài, lại nghe Tuyền Cơ nói: “Đúng rồi, Điệp Phong nói, ngươi đưa sói con ra ngoài huấn luyện, nó có khỏe không? Nó đã lâu không có về Phượng Thứu cung.”

Nghe nàng nhắc tới sói con, Thanh Phong rùng mình, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nó mất tích rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, bước nhanh đi rồi tiến lên.

Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng, nói: “Trên người nó tựa hồ đã có chút thay đổi… Có một đêm, ta đưa nó đến ven hồ luyện tập, trên người nó đột nhiên phát ra ánh sáng xanh cực mạnh, cả người run rẩy, quay cuồng trên mặt đất, giống như cực kỳ thống khổ, ta đang định tới coi thì nó lại nhảy vào trong hồ.”

Tuyền Cơ kinh hãi, giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới hỏi: “Sói ở chỗ các ngươi có biết bơi không?”

Thanh Phong cũng ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Không biết.”

“Nó có cánh, bị ngạt thì bay lên cũng không có vấn đề.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm.

Tuyền Cơ cười khổ, ngược lại trong đầu giật mình nhớ tới một chuyện, Thúy Nhi tới lãnh cung là vì truy bắt sói con, nếu trước đó sói con đã mất tích ở trong hồ nước vậy chắc nó không có chuyện mới phải. Nàng quên mất khoảng thời gian này, đang muốn hỏi Thanh Phong, giọng Thanh Phong đã vang lên từ ngoài cửa, “Cô cứ yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định tìm ra nó mang về cho cô!”

Thanh âm vẳng xa lại mang vẻ thập phần kiên quyết.

Tuyền Cơ vỗ vỗ trán, trong lòng lo lắng, đặt đèn cung đình lên bàn đi vào phòng ngủ.

******

Không biết Long Phi Ly đi nơi nào, nàng nằm một giấc còn chưa thấy hắn trở về, miệng vết thương mặc dù đã tốt lên nhưng rốt cuộc còn chưa khỏi hẳn, hơi hơi đau đớn, mơ mơ màng màng liền nhắm ánh mắt.

“Tía tô…”

Ai đang kêu nàng? Không đúng, nàng là Tuyền Cơ, cũng không phải, nàng là A Thất… Ai đang kêu Tía Tô?

Thanh âm xa xa từ từ gần lại, trầm thấp, nhẹ nhàng, Tuyền Cơ nhớ tới cái giường, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, giống như bị cái gì ngăn chận, ý thức có chút rõ ràng, thân mình lại rất nặng, vô luận giãy dụa như thế nào đều không thoát được. Loại cảm giác này không phải chưa từng gặp qua, rất nhiều người đang ngủ đều có thể trải qua loại cảm giác như vậy.

Nàng dùng sức mở to mắt, theo bản năng nhìn xuống cạnh giường thì thấy một con vật toàn thân trắng như tuyết, hai tròng mắt màu xanh lục đang ngồi trên mặt đất ngó nàng, nàng mừng rỡ, nói: “Sói con.”

Miệng sói con hơi kéo lên, lạnh lùng cười, Tuyền Cơ kinh hãi, lại nghĩ nụ cười như vậy phải là đặc thù của con người, thần thức nàng hoảng hốt, khi nhìn lại thì trước giường đã là một khoảng trống trải làm gì còn bóng dáng sói con?

Trước mắt đen kịt, chậm rãi khép hai mắt lại.



Màn thủy tinh liêm nhẹ nhàng được nhấc lên, một thân ảnh chậm rãi đi vào, y phục trắng như tuyết, tóc dài đen bóng thả ngoài áo choàng, hắn cầm đèn cung đình, đi đến kế bên giường nhỏ rồi dừng lại, ngưng mắt nhìn về phía nữ tử đang say ngủ trên giường.

Ánh mắt xanh biếc, hắn đột nhiên đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, ngón tay thon dài lại đột nhiên biến mất, ống tay áo trắng như tuyết trở nên trống rỗng.

Tuyền Cơ kinh sợ kêu một tiếng, ngồi bật dậy. Khắp phòng lại tịch mịch, chỉ có tiếng màn thủy tinh liêm tí tách khẽ lay động. Nàng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sói con đã tới ư? Nam nhân vừa mới rồi là ai?

Nàng không nhìn thấy khuôn mặt hắn…

Là mộng, chính là mộng! Trữ Tú điện được bảo vệ nghiêm ngặt, ai có thể đi vào được? Ánh mắt lạc đi, lại chấn động mạnh, ở cạnh giường ánh đèn cung đình tỏa ra.

Nàng biết rõ đèn cung đình này là ở phòng ngoài, sao lại ở chỗ này!

Chẳng lẽ vừa rồi thật sự đã có người tiến vào?

Tuyền Cơ vỗ ngực, tim đập bối rối, không khỏi há mồm hô: “Long Phi Ly, ngươi đã trở lại sao?”

“Cảm giác bắt được cá, mèo với ngươi đều muốn thử…” (hình như là một đoạn nhạc chuông)

Nàng nhất thời sợ tới mức hét rầm lên, lấy tay che mặt lại, thanh âm này, thanh âm đã lâu không nghe, là tiếng chuông điện thoại di dộng chết tiệt của Tân Truy Truy, như thế nào lại ở chỗ này? Nơi này không phải Trữ Tú điện sao?

Tiếng chuông vẫn còn vang, ánh mắt nàng run run nhìn qua theo kẽ ngón tay chỉ thấy dưới màn thủy tinh phát ra ánh sáng xanh lè, một cái di động nằm trên mặt đất, thân máy hơi hơi rung động.

Tim gan nàng nhảy loạn cả lên, cắn răng rồi lại cắn răng, xốc mạnh chăn lên, chân trần chạy tới, lấy tay nhặt nó lên.

Tại sao có thể như vậy? Di động cũng xuyên qua ?

Mấy ngày nay, nàng thậm chí đã muốn quên mất thân phận thực sự của mình, tan rã trong cái thời không ngàn năm nơi đây. Run run nhìn về phía màn hình di động, có thư gửi đến, nàng vừa ấn mở ra xem, nếu không kịp bụm chặt miệng lại nàng sớm đã thất thanh kêu to lên.

Có tiếng động từ phòng ngoài truyền đến, nàng nhanh chóng tắt di động, bỏ vào trong quần áo, vén màn thủy tinh chạy ra ngoài.

Cửa điện mở ra, Từ Hi, Hạ Tang đi theo sau lưng Long Phi Ly, hình như ba người vừa mới trở về. Long Phi Ly thấy nàng tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn đi ra, hơi hơi nhăn mặt.

Tuyền Cơ rốt cuộc cũng không cố kị gì nữa, nhào vào trong lòng hoàng đế.

******

Đến khi Tuyền Cơ còn muốn mở lại cái hình ảnh làm cho tim người ta đập nhanh trong di động, ánh mặt trời đã lọt qua tấm màn hơi hơi được xốc lên rọi vào bên trong xe ngựa, nàng đang nằm trong lòng hắn, bên trong xe ngựa có tiếng người nói chuyện với nhau, mọi người đã ở trên đường rời cung.
Bình Luận (0)
Comment