Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 212

Dư phủ, một phòng khách khác…

Trong lòng Tuyền Cơ có việc, ngủ rất không an giấc. Trong lúc nửa tỉnh nửa mông lung, cánh tay nam nhân phía dưới đầu nhẹ nhàng rút ra.

Nàng nghe thấy tiếng động, hình như Long Phi Ly ngồi dậy.

Ban đêm tối đen, nàng nhắm mắt lại có thể cảm giác được nam nhân hình như đang lẳng lặng nhìn nàng, cuối cùng lấy tay nâng mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của nàng.

Tim Tuyền Cơ thiếu chút nữa từ trong miệng rớt ra. Nam nhân này không nên hôn trộm nàng như vậy.

Rõ ràng trước khi ngủ cũng không có chuyện gì, hắn chỉ ôm nàng vào lòng liền không có hành động gì khác, hắn hiện tại làm cái gì vậy? Nàng vốn cũng không muốn giả bộ ngủ, hiện tại giả vờ cũng không phải không giả vờ cũng không đúng.

Nàng không muốn cùng hắn thân mật, thân thể lại không nguyện chống cự lại sự đụng chạm của hắn, trong lòng mâu thuẫn cực kì.

Hắn thật ấm áp, cảm thấy hắn ôn nhu đùa giỡn giữ lấy môi nàng, nàng sắp không nhịn được trở nên run run… Nàng đợi một hồi, tay hắn lại thật đàng hoàng, cũng không có sờ soạng trên người nàng.

Hắn hôn một hồi tựa hồ cảm thấy mỹ mãn bèn rời khỏi môi nàng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, tay hắn lại chạm lên quần áo của nàng, nàng đang run rẩy đột nhiên nghe được hắn nhẹ giọng nói: “ Nàng tỉnh rồi?”

Tuyền Cơ mở to mắt, cũng may trong bóng tối hắn thấy không rõ nàng mặt đỏ tai hồng, rõ ràng là hắn hôn trộm nàng, hiện tại sao lại làm cho nàng cảm thấy là chính mình đuối lý?

Nàng cắn cắn môi ngồi dậy, cúi đầu không biết nói cái gì cho phải, chỉ trích hắn phi lễ sao, chỉ sợ trong mắt hắn nàng cũng thích thú.

Nàng đang lo lắng lại nghe hắn nói: “Ta đi ra ngoài một chút rồi trở lại.”

Vừa rồi tay hắn chạm đến quần áo nàng … Tuyền Cơ trong lòng giật mình một cái, ngẩng đầu nghi ngờ nói: “Có phải vừa rồi ngươi định điểm huyệt ngủ của ta hay không?”

Trầm mặc một hồi, hắn nói: “Phải.”

Trong bóng tối vẻ mặt của hắn thoạt nhìn mơ hồ không rõ, trong lòng Tuyền Cơ trầm xuống nói: “Ngươi muốn ra ngoài?”

“Ừhm.”

Như vậy cái hôn kia xem như là để bồi thường một chút? Tuyền Cơ hơi hơi tức giận, nàng cũng không biết chính mình đang tức giận cái gì, giọng buồn bã: “Ngươi đi ra ngoài cũng không cần điểm huyệt ta.”

“Nàng tỉnh lại không nhìn thấy ta sẽ chạy loạn.” Hắn hơi trầm ngâm nói.

Tuyền Cơ hừ lạnh, “Sao ta có thể chạy loạn? Không có ngươi ta ngủ không quen à?

Hắn tựa hồ cười cười tiếng nói có chút trầm ách. “Không có ta nàng ngủ không quen à?”

Tuyền Cơ ngẩn ngơ hổn hển gầm nhẹ nói: “Ôi, ngươi nghe thì nghe điểm chính đi, là ta đây hỏi lại, ý câu đó là không có ngươi ta cũng có thể ngủ rất ngon…”

Đôi môi bị đầu lưỡi mềm mại ngăn chặn, lại là một cái hôn sâu xa triền miên.

Tuyền Cơ tức giận lại run rẩy đợi hắn buông nàng ra, nàng hung hăng đấm vào ngực hắn một quyền.

Hắn lại vô thanh vô tức xuống giường mặc quần áo, khẽ thở dài một cái.

“Đừng đi lung tung, ta đi rồi về.”

Hắn dừng lại một chút, cười khẽ nhắc nhở: “Bất quá nàng muốn đi lung tung cũng không được, có tử vệ canh chừng.”

Tuyền Cơ tức giận, trước mắt thân ảnh của hắn chớp lên, nàng hơi hoảng hốt chân trần chạy qua níu lấy quần áo sau lưng hắn: “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi nói ta chạy loạn vậy còn ngươi? Ta biết ngươi võ công cao nhưng nơi quỷ quái này ngươi đừng chạy loạn mới phải.”

Long Phi Ly đột nhiên xoay người, kéo nàng vào trong lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai của nàng : “Nàng lo lắng cho ta?”

“Đương nhiên là không.” Nói tựa hồ rất là kiên định, Tuyền Cơ lại biết rõ chính mình khẩu thị tâm phi.

Long Phi Ly cười ôm lấy nàng trở về giường, hôn lên trán nàng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Động tác của hắn cực nhanh, nàng nói cũng không kịp nói huống chi là ngăn trở.

Nàng nhắm mắt lại nằm tiếp một lát nhưng lăn qua lộn lại ngủ không được. Buổi tối khi thấy cha con họ Dư, Bạch Tử Hư và đám người Mộ Dung Lâm thì nàng đã mơ hồ cảm thấy bất an, cho đến lúc trước khi ngủ lại nghe đám người Đoạn Ngọc Hoàn nói Dư phủ quỷ dị bí ẩn còn thêm chuyện Bạch Tử Hư đã chết, trong lòng nàng càng trở nên nôn nóng run rẩy.

Khuya khoắt như vậy hắn vì sao còn muốn đi ra ngoài? Hắn rốt cuộc muốn đi đâu?

Trước khi hắn hôn nàng, nàng mơ hồ nghe được có người tiến vào phòng, hình như là tử vệ tới gặp hắn báo cáo chuyện gì đó.

Nàng đột nhiên ngồi dậy, nàng muốn đi tìm hắn!

Nàng biết nàng không nên ra ngoài, nhưng giống hệt hôm ở Niên phủ, lúc này trực giác sai khiến nàng đi tìm hắn!

Nhưng lúc ở Niên phủ, nàng đoán rằng có thể là hắn đến phòng Niên tướng … Tại Dư phủ lại không có đầu mối có thể đoán ra, nàng nên đi đâu tìm hắn?

Nàng phiền chán nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên lời hắn nói trước khi đi, đột nhiên có một chủ ý.

******

Tay Long Phi Ly hơi hơi vung lên, tử vệ đang âm thầm dẫn đường cung kính vuốt cằm, trong giây lát đã biến mất.

Trong đình thủy tạ phía trước, một bóng lưng hiện ra, áo choàng che khuất dáng người.

Hắn bước nhanh qua, người nọ nghe được tiếng bước chân vội vàng xoay người lại chậm rãi kéo áo choàng trên đầu xuống.

Long Phi Ly hơi hơi nhíu mi cuối cùng ngưng giọng nói: “Sao nàng lại ở chỗ này?”

Người nọ cụp mắt trầm mặc hồi lâu đột nhiên nhấc chân lên nhào vào trong lòng hắn.

“Thực xin lỗi, ta biết ta không nên tới, nhiều năm như vậy lúc này cũng… Chính là lúc này đây ta không được kiềm chế được chính mình, ta…

Ngọc dung dịu dàng như nước, đáy mắt như ánh trăng phù phiếm hơi lộ ra vẻ tiều tụy, đúng là người nên ở hoàng cung cách đây mấy trăm dặm – Như Ý

“Tối hôm qua ta hẹn chàng gặp mặt sau đó ta lại dỗi không đi. Sáng nay chàng xuất phát ta liền hối hận, suốt buổi sáng ở trong cung toàn làm việc sai lầm, Thái Hậu chỉ nói ta mệt mỏi, cho ta về viện nghỉ ngơi vài ngày, ta có ngọc bài ra vào hoàng cung của Thái Hậu… Ta giống điên rồi ngầm tìm tử vệ chàng phái bảo hộ bên cạnh ta, bảo hắn dẫn ta lại đây.”
Bình Luận (0)
Comment