Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 248

“Về sau đều sẽ như thế, ngươi đừng có nghĩ tới việc bỏ mạng dưới vực sâu nữa.”

Tuyền Cơ cười, đột nhiên nói: “Đại ca, ngươi thích cuộc sống như vậy không?”

“Đại ca thích ở cùng một chỗ với ngươi.”

Tuyền Cơ nghe giọng hắn trầm thấp, không khỏi ngước lên nhìn mặt hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn tràn ngập hình ảnh của nàng, nàng kinh ngạc nói: “Tự nhiên cảm thấy đây không phải là cuộc sống của ngươi.”

Bạch Chiến Phong cười khẽ, “Ồ, vậy cuộc sống của ta nên như thế nào?”

” Nếu ở thời loạn, ta cảm thấy đại ca phải là một vị đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, bảo vệ quốc gia.”

Bạch Chiến Phong hơi chấn động, Bạch gia lánh đời đã mấy trăm năm, nhưng mỗi một đời con cháu Bạch gia cũng không bao giờ quên chí hướng của tổ tiên, chăm chỉ học võ công binh lược.

Không gì không học, không gì không giỏi, đến thế hệ của hắn, Bạch Chiến Chỉ nói, tiên đế quá mức nhân từ, hành sự không dứt khoát, thành ra gây nên mối họa trong khi hắn còn tại vị, Hung Nô nhiều lần gây sự ở biên giới, nhiễu loạn cuộc sống của nhân dân, lúc đó binh lực của Hung Nô chưa mạnh, tiên đế cũng không đem quân tiêu diệt, mấy lần chiến tranh rồi lại chấp nhận đàm phán hòa bình, Bạch Chiến Chỉ phân tích nói, Hung Nô có một ngày chắc chắn sẽ lại khởi binh gây chiến.

Trên thực tế, trước khi Bạch Chiến Phong mười tám tuổi, được phụ thân dạy bảo, phần lớn thời gian hắn đều ở biên quan các nước, hóa trang thành tiểu binh lính, quan sát các cuộc chiến tranh của các quốc gia, chiến thuật này cũng giống như chiến thuật Long Phi Ly phái Trữ Quân Vọng ẩn mình trong doanh trại.

Lý luận suông thì rất hay, nhưng muốn rèn thành một thống soái tài ba, nếu không từng trải qua cuộc sống kham khổ nề nếp của nhà binh thì tuyệt đối không thể nào làm được, đây cũng là cơ sở sau này đã khiến Bạch Chiến Phong mấy lần đánh bại quân Hung Nô.

“Tuyền đệ, vì sao ngươi nghĩ như vậy ?” Tuyền Cơ lắc đầu cười “Không biết, chẳng qua là có cảm giác như vậy”, trên người nàng dường như có rất nhiều điều khiến hắn phải tìm hiểu, Bạch Chiến Phong cười, không quan hệ, còn nhiều thời gian, chỉ là quả thật nàng đã nói trúng một số ý tưởng trong lòng hắn.

Hậu duệ, thuộc hạ của tổ tiên vẫn oán hận hoàng thất, nhưng không biết có phải vì dòng máu khí phách của đại tướng quân vương* vẫn hừng hực chảy trong người con cháu Bạch gia hay không mà sâu trong đáy lòng hắn vẫn hy vọng có một ngày có thể xông pha sa trường, tái hiện lại chí hướng tổ tiên hơn nữa còn mang lại cuộc sống thanh bình cho dân chúng.

Hắn nhẹ giọng nói: “Đại ca cũng từng nghĩ rằng, nếu có một ngày Tây Lương và Hung Nô khai chiến, đại ca sẽ đi tòng quân.”

“Không được, ngươi phải đi làm đại tướng quân.”

“Thật là lời trẻ con mà,” Bạch Chiến Phong vuốt vuốt đôi mi khẽ nhíu của Tuyền Cơ, cười nói: “Không lẽ làm đại tướng quân dễ dàng như vậy sao?”

“Vậy cũng không được, phải làm đại tướng quân, ừm, còn phải làm đại tướng quân vương.”

Bạch Chiến Phong cười ha hả, dõi mắt nhìn về cảnh vật phía xa, núi này rất cao, cỏ cây xanh mướt, ánh mặt trời chiếu rọi thật ấm áp, nhìn xa xa có thể nhìn thấy hết toàn cảnh của quận Yên Hà khiến cho người ta sinh ra dũng khí.

Hắn lẳng lặng nhìn, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Tuyền Cơ, trước đây có một vị tướng quân vĩ đại công lao cực kỳ cao, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục ‘hết thỏ chó săn bị làm thịt’, ngươi đoán xem con cháu của hắn có nên trở thành tướng soái cầm binh ra trận bán mạng cho quốc gia đó nữa hay không ? ”

Tuyền Cơ nhắm mắt, nghĩ nghĩ nói: “Hoàng đế làm chuyện bỉ ổi không có liên quan đến dân chúng, đứng trước chiến tranh thì ân oán cá nhân cho dù lớn đến đâu cũng không thể nào hơn được lợi ích của dân chúng.”

“Đại ca, ta nghĩ tới một câu như thế này: tiểu anh hùng thì hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp người khốn khó, còn đại anh hùng chính là vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, có chết cũng không màng.”**

“Quốc gia, quốc gia, không phải đều nói có quốc thì mới có gia*** hay sao? Có người làm tướng quân, là vì quyền lực phú quý, có người vì hi vọng lưu danh muôn thủa, còn một tướng quân chân chính thì nên vì chính nhà của mình, vì nhà của dân chúng mà chinh chiến, đó mới là việc đại anh hùng nên làm, mới xứng với hai chữ tướng quân này, không phải sao ?”

Trừ tiếng chim kêu ngẫu nhiên truyền tới ra thì không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, Tuyền cơ thấy hơi hơi kỳ quái, không phải là lời của nàng làm hắn tức giận chứ?

“Đại ca,” Thử gọi hắn một tiếng, nàng vội vàng mở mắt ra, “Chuyện này ta cũng không hiểu lắm, chẳng qua là trong lòng…”

Nàng chưa nói hết câu cả người đã bị nhấc bổng lên, nàng sợ tới hét lên một tiếng, “Mưu sát tính mạng.”

Thân mình ngã xuống, Bạch Chiến Phong tiếp được nàng, ôm chặt lấy.

“Tuyền đệ, ngươi nói cực kỳ đúng! Đại ca nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.”

Tuyền Cơ ngẩn ra, giọng hắn run nhè nhẹ, dường như hắn rất kích động, nàng khó hiểu nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn long lanh sáng quắc như một tia sáng diễm lệ, trong nháy mắt, ánh mặt trời dường như cũng kém sắc hơn.

“Đại ca…”

Bạch Chiến Phong đặt nàng đứng xuống đất, khẽ khuỵu gối nắm tay nàng, nhẹ nhàng hôn, cao giọng nói: “Tuyền đệ, nếu có một ngày quốc gia không tránh khỏi chiến tranh, đại ca nhất định sẽ tới biên quan, tuyệt không làm kẻ trốn tránh nấp sau người khác mà sẽ bảo vệ cha mẹ, bảo vệ ngươi, còn có tất cả nhà người khác như lời của ngươi, đại ca muốn đệ bình an vui vẻ sinh sống tại nơi này.”

“Đại ca sẽ vì ngươi mà đánh cho tới cùng, ngươi … có chờ ta không?”

Tuyền Cơ kinh ngạc, nhìn khóe miệng nam tử trước mắt khẽ nhếch, trong khóe mắt lại long lanh lấp lánh nước mắt, rơi xuống ướt tay.

Thật lâu về sau, khi nàng cùng một người đứng trên thành lâu, trong bóng đêm lạnh lẽo, nhìn về biên cương phương bắc xa xôi đầy khói lửa, nghe báo tình hình chiến tranh, nàng nhớ tới đã có một ngày, một nam tử từng nói với nàng, lời nói nhẹ nhàng kiên định mà bên môi còn ẩn chứa nét cười.

Hắn thích mặc áo trắng, nàng thích gọi hắn là Lâm Thịnh.

Xưng hô như vậy sai lầm rồi, nếu lúc trước có thể gọi thêm vài tiếng đại ca, về sau có thể bớt tiếc nuối một chút hay không?

Tên của hắn, có một chữ Chiến, có lẽ nhất định là sinh ra để chiến đấu cho một người, còn có một chữ Phong.

Phong, Mộc, Phong.

Có phải hay không, cây cho rừng, gió ắt sẽ thổi ngã? (AD: thua, chỗ này ta chém, không hiểu nổi cách giải chữ tiếng Trung, ta không biết tiếng Trung mà )

Nhưng trên đời này, quả thật từng có một người như vậy, người vì bảo vệ an nguy cho nàng mà tuyệt đối không đứng sau người khác, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

***********

Trên đường lớn ở trấn Yên hà

Trên đường, người đi đường đều vui vẻ, cho dù đó là do lây không khí vui mừng của người khác.

Ngày mai, là đại hôn của đại công tử Phong gia, tin tức làm chấn động cả quận. Kể từ ngày mai tất cả các tửu lâu của Phong gia sẽ đãi tiệc ba ngày ba đêm.

Vui mừng thì vẫn vui mừng nhưng đám đông cũng không khỏi hiếu kì đánh giá đám người có cả nam lẫn nữ trước mặt. Dù sao trong mắt mọi người thì đám người này không có ai dung mạo lại không xuất sắc. Trong số đó có một nam tử mắt phượng có dung mạo đẹp đẽ cùng khí chất quý phái nhất.

Trong mắt người khác, hắn là mục tiêu để ngắm nhìn, mà ở phía trước cũng có một nữ tử áo trắng chính là mục tiêu của hắn.

* đại tướng quân vương : người giỏi nhất, người đứng đầu trong số các đại tướng quân, mình thấy để nguyên như vậy hay hơn.

** câu này tương tự như câu ‘hiệp chi tiểu giả, trừ cường phù nhược, hiệp chi đại giả, vị quốc vị dân’ ; nghĩa là việc nghĩa hiệp cũng chia ra thành nhỏ hay lớn, nhỏ thì chỉ là trừ kẻ ác giúp người yếu, còn vì dân vì nước mới là việc đại nghĩa hiệp.

*** Quốc gia, ‘có quốc rồi mới có gia’, ý nói trong chữ quốc gia, quốc là nước, gia là nhà, có đất nước thì mới có nhà.
Bình Luận (0)
Comment