Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 262

Long Phi Ly vừa lấy tay vạch quần áo ra thì một cánh tay trắng nõn đã giữ tay hắn lại.

Hắn hơi hơi nhíu mày, đã thấy Tuyền Cơ làm mặt quỷ: “A Ly, tránh ra”

Thuận tay với chiếc áo choàng của nam nhân để che người lại, Tuyền Cơ cầm chiếc di động không ngừng reo từ trong lòng Long Phi Ly đứng lên, bước ra xa vài bước.

Liếc mắt nhìn biểu tượng trên màn hình, là … Ngọc Hoàn?

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kinh hãi cùng hoảng sợ không hiểu nổi, rõ ràng có thể liên lạc với Ngọc Hoàn là chuyện tốt, tại sao lại có cảm giác này?

Phía trước, đôi mắt phượng khẽ nhíu của Long Phi Ly đang dõi theo nàng.

Trên bộ ngực trần của hắn có mấy vết sẹo dữ dằn hằn sâu, Tuyền Cơ nhanh chóng cúi đầu, trong lòng đau đớn, đồng thời ấn nút nghe.

Tiếng Ngọc Hoàn nức nở truyền tới, hô hấp dồn dập, dường như cực kỳ bối rối.

“A Thất, ngươi và Truy Truy làm sao thế này? Muốn hù chết ta sao?”

Tuyền Cơ sửng sốt, vội hỏi: “Ngọc Hoàn, ngươi nói gì thế?”

“Điện thoại của ngươi không liên lạc được, ta cùng Truy Truy thậm chí phải tìm tới cảnh sát, hiện tại……. hiện tại ngay cả Truy Truy cũng mất tích.”

Tuyền Cơ kinh hãi, nắm chặt di động” Ngọc Hoàn, ngươi đừng vội, Truy Truy sao lại mất tích được chứ? Hôm nay ta còn nhận được điện thoại của nàng ta mà”.

“Vậy ngươi có nhận được tin nhắn hình của nàng ta không? A Thất, ngươi mau nhìn cái hình đó đi, tại sao có thể như vậy? Ngươi có nghĩ là Truy Truy đang đùa với chúng ta không? ”

Trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên giật thót, tín hiệu không tốt, vậy mà nàng vẫn còn nghe thấy rất rõ tiếng Ngọc Hoàn thở hổn hển.

Ngọc Hoàn tính tình mạnh mẽ, vừa rồi nàng còn đang băn khoăn có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng hiện tại nàng thật sự khẳng định rằng, Ngọc Hoàn đang hoảng loạn, hơn nữa, cực kỳ sợ hãi.

Hình? Rốt cuộc là hình gì?

Nàng đột nhiên cả kinh, chẳng nhẽ là đã phục hồi được dung mạo của Ý Tuệ Hoàng hậu sao?

“Ngọc Hoàn, lập tức gửi hình cho ta!”

“…..”

Cái gì? mất liên lạc?

Tuyền Cơ ngẩn người, thử mở đi mở lại vài lần nhưng vẫn không có tín hiệu.

Đem tất cả bộ dáng ảo não của nàng thu vào đáy mắt, bao gồm cả lời nói của nàng, ánh mắt Long Phi Ly càng trở nên nhăn nhíu, nàng nói chuyện với người khác, cái hộp nhỏ này không có khả năng cất giấu một người, rốt cuộc nó có gì huyền bí? Chẳng lẽ là một loại vu thuật sao?

Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, xoay người một cái, đem người vẫn đang loay hoay với cái vật trên tay kia ôm vào trong lòng.

“Đừng chạm vào ta…”

“Mặc quần áo vào!”

Ngữ khí hắn cực kỳ không tốt, Tuyền Cơ bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Mới thắt đai lưng và đeo khăn che mặt lên, nàng đã thấy ở bên cạnh Long Phi Ly đã mặc quần áo chỉnh tề sạch sẽ tỉ mỉ, trái lại chính mình thì quần áo nhăn nhúm, tóc tai bù xù.

Long Phi Ly nhẹ nhàng khoát tay, một thân áo tím lướt xuống trước mặt hai người.

“Xin chủ thượng thứ tội.” Tử vệ vội vàng quỳ xuống, thanh âm rất sợ hãi.

“Trở về tự tới chỗ Hạ Tang lĩnh phạt.”

“Tuân mệnh.”

Tuyền Cơ kì quái, nhỏ giọng hỏi: ” Vì sao phải phạt hắn?”

Long Phi Ly không nói, liếc nàng một cái rồi chỉnh lại cổ áo nàng, hung hăng nhéo mũi nàng, Tuyền Cơ lè lưỡi, tỉnh ngộ, hóa ra, khi nãy tử vệ này vừa tới, chắc là có việc cấp báo, nhưng trên người nàng chỉ khoác mỗi cái áo choàng của hắn… Càng nghĩ càng thấy nam nhân này tính chiếm hữu rất mạnh, càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ, nàng ôm cổ hắn, cách khăn che mặt, hôn lên miệng hắn một cái.

“Chủ thượng, hay là thuộc hạ cáo lui trước_______” Tử vệ vừa ngẩng đầu định báo cáo tình hình thì lại gặp phải cảnh này, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Long Phi Ly ngẩn ra, nâng tay sờ môi, nhìn thoáng qua Tuyền Cơ đang dựa vào vai hắn lẩm bẩm, trong lòng khẽ rung động, vốn là muốn đẩy nàng ra để xử lý việc chính sự, nhưng giờ lại đổi thành ôm chặt lấy nàng.

“Có chuyện gì?”

Tử vệ nghe thấy giọng Long Phi Ly có vẻ rất thoải mái, thì như mới nhặt lại được trái tim suýt rớt ra khỏi ngực của hắn, cung kính nói: ” Chủ thượng, Bạch Phu nhân có gửi lời nhắn tới”

*********

Đợi khi hai người đi ra khỏi cánh rừng thì tất cả mọi người đều đã đứng bên cạnh xe ngựa, chờ hai người tới.

Tuyền Cơ thấp thỏm không yên, mặt nóng lên, người nam nhân ôm nàng lại không hề để ý. Ánh mắt của Bạch Chiến Phong tựa hồ lướt qua nàng, trong lòng Tuyền Cơ buồn bã, hơi gục đầu xuống, nghĩ là phải tìm thời gian nào đó cùng hắn nói chuyện thật rõ ràng.

“Cửu ca, Bạch phu nhân bảo Ngũ Thất đến chuyển lời.” Vẻ mặt Long Tử Cẩm tràn đầy ý cười, lên tiếng trước tiên.

Tuyền Cơ ngẩn ra, nhìn thần sắc Long Tử Cẩm thì lời nhắn này xem ra … là chuyện tốt.

Long Phi Ly vuốt cằm, nhìn về phía Bạch Chiến Phong.

Ngũ Thất đứng bên cạnh Bạch Chiến Phong, căm giận liếc nhìn Tuyền Cơ cùng Long Phi Ly một cái. Giống như Long Tử Cẩm, mặt mày Bạch Chiến Phong cũng cực kỳ cao hứng.

“Hoàng thượng, Tuyền đệ nàng…. nương nương có khả năng phục hồi dung mạo.”

Long Phi Ly vừa nghe mừng rỡ không thôi, buông Tuyền Cơ ra, bước lên trước một bước, nói: « Bạch Phu nhân đã nghĩ ra phương pháp trị liệu ư? ”

Tuyền Cơ ngẩn người, cả người run nhè nhẹ, Ngọc Trí chạy vội tới, nhanh chóng nắm chặt tay Tuyền Cơ lắc lắc.

Nghe vậy, Bạch Chiến Phong lại khẽ nhíu mày.

Lúc này, Thanh Phong đi tới, thấp giọng nói: “Sư huynh, Bạch phu nhân nói, người nhớ tới một người có giữ một viên thuốc trong tay, thuốc này có khả năng giúp hồi phục dung mạo như ban đầu.”

“Là ai?” Long Phi Ly lạnh giọng hỏi, trong lòng lại hơi rùng mình, xem thần sắc mọi người lúc này đều trầm mặc thì chỉ e người nọ không đơn giản.

Tuyền Cơ cũng lảo đảo, nắm chặt tay Ngọc Trí, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh.

Bạch Chiến Phong cười khổ một tiếng, đang định mở miệng, đột nhiên một giọng ca từ trên người Tuyền Cơ vang lên, mọi người cả kinh nhìn Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ buông tay Ngọc Trí ra, lấy điện thoại ra xem, nhìn biểu tượng màn hình, biết là Ngọc Hoàn gửi cái hình đó cho nàng, vừa liên tưởng tới sự khủng hoảng của Ngọc Hoàn khi nãy, một cảm giác hoảng sợ trong lòng không kìm được mà trào ra, ngón tay đặt trên nút bấm, nhưng nhất thời không dám ấn xuống.
Bình Luận (0)
Comment