Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 275

Ánh mắt Tuyền Cơ khẽ khép nhưng nàng không dám ngủ, tình trạng Bạch Chiến Phong rất không ổn, hắn đã mê man, nàng dùng tay áo lau lau nước mắt, bên ngoài trời mưa không thể nhìn thấy tín hiệu lửa khói.

Tay đầy máu tươi, nàng không dám đếm số lượng mũi tên nằm trên mặt đất, cho tới bây giờ nàng chưa từng làm qua việc đó, nàng thực sợ hãi việc phải sử dụng kiếm rạch da thịt hắn ra, hắn là một nam tử kiên cường nhưng lại bị những nhát dao của nàng làm cho đau đớn kêu rên thành tiếng.

Nàng biết động tác vụng về của nàng khiến hắn đau đớn biết bao, nhưng nàng không còn cách nào khác! Những thứ sắc bén này không thể nằm lại trong thân thể hắn.

Từ lúc tiến vào hang động đến bây giờ thời gian không biết đã qua bao lâu, sắc trời trở nên u ám, chắc là đã gần đến hoàng hôn rồi, nàng không dám tùy tiện đi ra ngoài, nhưng thương thế của hắn… Nàng thật sự thực sợ hãi.

Hiện tại việc nàng có thể làm chỉ là… chờ đợi!

Bọn họ sẽ không sao đâu! Cấm quân rất đông, một khi lên núi, ắt sẽ đẩy lui quân địch, tìm không ra nàng, bọn họ sẽ tìm khắp trên núi.

“Đại ca, chúng ta sẽ không có việc gì! Huynh phải tiếp tục duy trì nha.” Nàng nhìn Bạch Chiến Phong, lẩm bẩm nói, không biết an ủi hắn hay là an ủi chính mình.

Môi hắn trắng bệch, sắc mặt lại đỏ bừng, mồ hôi trên trán đổ liên tục, nàng lấy tay áo nhẹ nhàng lau cho hắn, hắn vô ý thức nắm lấy tay nàng, cúi đầu nói: “Tuyền đệ, Ngũ Thất…”

Tuyền Cơ giật mình nhớ tới Ngũ Thất, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, không dám nghĩ tới nữa, tình huống như vậy Ngũ Thất làm sao có thể sống sót?

Ngũ Thất là một trong số những bằng hữu không nhiều lắm của nàng! Nhưng hắn đã chết để cứu bọn họ.

Ngũ Thất là huynh đệ của hắn, nàng nên lấy cái gì để trả lại cho hắn đây!

Đó là tánh mạng, nàng không thể đền nổi, vẫn chưa thể.

Ngũ Thất nói, hãy đối đãi tốt với thiếu gia của hắn.

Vậy mà Bạch Chiến Phong lại gần như sắp chết vì nàng.

Run run lấy một vật từ trong lòng ra, ngắm cây lược gỗ nhỏ trong lòng bàn tay, nàng nhỏ giọng khóc lên.

“Lãnh quá… .”

Tuyền Cơ cả kinh, cất cây lược nhỏ vào trong lòng, hơi dùng sức rút bàn tay bị hắn nắm ra, tay kia sờ lên trán hắn, lại giúp hắn quấn chặt quần áo trên người hơn một chút.

Trán hắn nóng như lửa, hắn đang phát sốt, chẳng trách mà kêu lạnh.

Lúc này nàng cũng không thể quan tâm đến cái gì khác nữa, vừa tháo thắt lưng, cởi áo ngoài của mình khoác lên người hắn.

Vô dụng, cả người hắn vẫn run lên, đau đớn co rúm lại.

Nàng trở nên hoảng loạn, đột nhiên nhớ tới người ta thường dùng đá lấy lửa, tay bèn lục tìm trong quần áo của hắn.

Có rồi! Nàng vui vẻ, lần lượt dùng sức ma sát đủ kiểu nhưng không có lấy một tia lửa xẹt ra, đá lửa sớm đã bị máu loãng trên người hắn làm ướt, hơn nữa trong hang động này cũng không có gì có thể dùng để đốt lửa.

Ngay cả chút việc nhỏ ấy mà nàng cũng không làm được, nàng vừa khóc vừa cười, ném đá lửa đi, suy nghĩ rồi cắn răng một cái, cởi bỏ trung y, đi đến cửa hang giơ quần áo ra thấm nước mưa rồi lại chạy vội về bên cạnh hắn, mở quần áo của hắn ra cho thoáng, giúp hắn lau người để hạ sốt.

Chạy qua chạy lại vài lượt như vậy, bụng đau như cắt, nàng cầm lấy đai lưng thắt chặt bụng lại rồi thật cẩn thận ôm Bạch Chiến Phong vào trong lòng.

Thân thể hắn vẫn nóng rực, vẫn khẽ run rẩy nằm trong lòng nàng, đôi môi khô khốc nứt nẻ, sốt cao như vậy nàng đã từng trải qua.

“Làm sao bây giờ?” Nàng lẩm bẩm nói, càng ôm hắn chặt hơn một chút.

Vô dụng. Tiếng rên của hắn vẫn nhợt nhạt truyền đến, mơ hồ không rõ nhưng lại đánh mạnh vào lòng nàng.

Trước kia cứ cảm thấy tình cảnh như vậy thật nực cười thực máu chó vậy mà hiện tại nàng lại chỉ có thể làm như vậy.

Sau khi nhìn hắn một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng buông hắn ra, rưng rưng từ từ cởi hết tất cả quần áo trên người…

“Tẩu tẩu…”

Tiếng bước chân ồn ào, hỗn độn dồn dập lo lắng, thanh âm hoảng sợ hỗn tạp, Tuyền Cơ hơi hơi nhíu mi, chậm rãi mở to mắt ngồi dậy.

Ôi, thế này thì xem là cái gì?

Khóc không ra nước mắt, Tuyền Cơ thầm muốn bật cười.

Nàng đợi hồi lâu rốt cục cũng đã có người đến đây rồi.

Chỉ là hiện tại nàng nên miêu tả tình cảnh phấn khích trước mắt như thế nào đây?

Có thể nói đây chính những vẻ biểu cảm phong phú, tinh xảo nhất trong cuộc sống.

Bên ngoài rất ồn ào, chắc rằng có không ít cấm quân ở ngay ngoài sơn động.

Đoạn Ngọc Hoàn cùng mấy tử vệ đứng ngoài cùng, tất cả tử vệ đều cúi đầu, Đoạn Ngọc Hoàn nhíu chặt chân mày, thần sắc trên mặt có thể nói là —— cực kỳ khiếp sợ.

Ngọc Trí đứng bên cạnh Hạ Tang, kinh ngạc nhìn nàng cùng Bạch Chiến Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt ra vẻ không thể tin nổi. Hạ Tang khẽ quay đầu đi.

Long Tử Cẩm cùng Thanh Phong một trái một phải đứng hai bên người nọ, trong đáy mắt toát ra vẻ… lo lắng? Phẫn nộ? Khiếp sợ, hay là cái gì khác nữa?

Nàng không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.

Nàng không có quan sát biểu tình của người nọ, chỉ khe khẽ cúi đầu nhìn nhìn chính mình cùng Bạch Chiến Phong.

Bạch Chiến Phong còn hôn mê bất tỉnh, nàng ôm lấy ngoại bào của hắn, bên trong trừ bỏ bao khố trên người thì không có lấy một mảnh vải, cả tấm lưng trần lộ ra.

Rốt cục, nàng khoác ngoại bào của hắn lên che khuất thân mình, cắn răng đứng lên.

Từ từ đối diện với ánh mắt của người nọ.

Trong tất cả mọi người thì chỉ có hắn cùng với Long Tử Cẩm là quần áo còn trắng như tuyết, những người khác ít nhiều gì đều dính máu.

Đương nhiên là không người nào bị thương nặng như nam tử đang hôn mê kia, bởi vì gần như tất cả truy binh đều theo đuổi giết bọn họ đến tận đây.

Hắn cùng với huynh đệ của hắn che chở nàng đi đến nơi đây.

Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của người nọ, bởi vì số lần nàng chọc giận hắn cũng không ít, nhưng rốt cục lần đầu tiên nàng mới nhìn thấy bộ dáng cuồng nộ tới cực điểm của hắn, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy rõ rằng hơi thở ồ ồ nặng nề của hắn.

Ừhm, trong đôi mắt phượng thon dài xinh đẹp kia là một màu đỏ rực như máu, là ngọn lửa u ám mãnh liệt, sáng chói diễm lệ như phượng hoàng cháy bừng trong lửa, tràn đầy … Sát ý.

Hắn muốn giết nàng cùng Bạch Chiến Phong.

Nàng nhìn thấy rành mạch.

Nàng cười nhẹ, hạ thấp người thi lễ, nói: “Hoàng Thượng cát tường.”

Hai bên hông tay nắm chặt run bần bật, hắn giơ mạnh bàn tay lên, Tuyền Cơ không né không tránh, cười khẽ một tiếng nghênh đón.
Bình Luận (0)
Comment