Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 296

“Sao Hoàng Thượng lại nói như thế ạ?” Phương Sở Phàm cười khổ hỏi.

Long Phi Ly cười đáp: “Đã không phải là Phương khanh hạ cổ vậy thì hẳn Phương khanh đến đây giúp giải cổ độc cho ái phi của trẫm mà cũng không cần báo đáp.”

Phương Sở Phàm biến sắc, chợt cười to.

Quả nhiên là Phương Sở Phàm hạ cổ!

Mọi người đều hiểu lời nói của Long Phi Ly có hàm ý gì.

Long Phi Ly đang ép Phương Sở Phàm phải thừa nhận là chính mình đã hạ cổ. Nếu Phong Sở Phàm không chịu thừa nhận, vậy hắn từ đầu đến cuối sẽ không đạt được thứ gì từ tay Long Phi Ly cả. Bởi vì hắn là bề tôi, chẳng qua chỉ là ‘trùng hợp’ biết giải cổ độc, vì Hoàng Đế mà tận tâm chính là bổn phận! Sao có thể cần báo đáp? Mà Phương Sở Phàm chắc hẳn cũng hiểu rõ điểm này, bằng không làm sao mà hắn có thể tự để lộ thân phận mà đến Trữ Tú điện?

Nói như vậy, từ hôm qua Long Phi Ly đã biết ai là kẻ hạ cổ rồi, cho nên mới nói những lời kia với Ngọc Trí?

Lòng ai nấy đều chùng xuống, Phương Sở Phàm vốn đã đưa ra lời cầu hôn với Long Phi Ly, vậy thì lúc này hắn sẽ muốn xin cái gì đây?

Là Ngọc Trí sao?

————————————————

Hạ Tang nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Phương Sở Phàm, trào phúng nói: “Tin tức của Phiên vương quả nhiên là nhanh nhạy, việc nương nương lâm vào nguy kịch chúng ta cũng vừa mới biết, thế mà Phiên vương đã sớm nắm bắt được tin tức rồi.”

Đúng vậy! Hôm qua Niên phi bất tỉnh nhân sự, với bên ngoài chỉ nói là trúng cổ, song chưa truyền ra tình hình hung hiểm, thông tin về bệnh trạng nguy hiểm là do Hạ Tang vừa mới lệnh cho thủ hạ truyền ra mà thôi, chỉ mới khoảng chừng một khắc vậy mà Phương Sở Phàm đã biết, khẳng định là hắn thường xuyên ra vào cung.

“Sao Hạ tổng quản lại nói thế?” Phương Sở Phàm cười cười: “Bổn vương thân ở vùng thôn quê hoang dã, cực kỳ hâm mộ chốn hoàng cung mỹ lệ ở đế đô phồn thịnh, hổm rày vào cung làm khách, cũng chỉ như nhà quê lên tỉnh nên không tránh khỏi tính hiếu kỳ đi du ngoạn đây đó, nhờ vậy mới hay được chút tin tức.”

Long Phi Ly thong thả quay về chỗ ngồi, lạnh nhạt nói: “Phương khanh cứ việc đưa ra điều kiện chữa trị đi.”

“Hoàng Thượng,” Phong Sở Phàm đột ngột quỳ xuống, cười khổ nói: “Vi thần dám cả gan ra tay với nương nương, đâu phải không biết tội đáng muốn chết? Chỉ là, vi thần cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ mà thôi. Thực không dám giấu diếm, Thái Hậu nương nương đối với Hoàng Thượng đã sớm có hiềm khích, chỉ e …”

“Sao kia?” Long Phi Ly nhướn mày cười: “Mẫu hậu cùng trẫm xưa nay mẫu tử tình thâm, trẫm còn nghe nói khanh cùng thái hậu quan hệ thân thiết, thế nhưng hiện tại khanh lại ở trước mặt trẫm mà nói những lời này, không hiểu là có dụng ý gì?”

Phương Sở Phàm thở dài một tiếng, nói: “Hoàng Thượng, thần chịu đại ân của tiên hoàng, lại hiềm bất tài không thể báo đáp, giao hảo với thái hậu kỳ thực chỉ là phương án tạm thời, theo tin tức dò la được chỉ sợ là Thái Hậu định gây bất lợi cho Hoàng Thượng. Hiện tại rốt cục biết được dã tâm của Thái Hậu, thần mới phải bày tỏ tâm ý với Hoàng Thượng, chuyện Thái Hậu cùng Ôn gia nổi loạn chỉ e cũng không lâu nữa.”

“Mà nay tình hình với Hung Nô rất khó nói, một khi xảy ra chiến tranh, binh lực trong tay Hoàng Thượng không còn, đến lúc đó nếu Thái Hậu muốn gây khó dễ, vậy Hoàng Thượng lấy cái gì ra mà đối phó đây? Trong tay Sở Phàm có chút binh lực, mong được trợ giúp cho hoàng thượng một tay, lại e Hoàng Thượng không tin, chỉ đành làm ra hạ sách này…”

“Nực cười!” Long Tử Cẩm cười gằn, “Té ra Phiên vương hạ cổ cho hoàng tẩu ta cũng chỉ là muốn tuyên thệ lòng trung thành ư?”

“Một mai Thái hậu làm loạn, thần lập tức sẽ dẫn binh vào kinh xả thân vì hoàng đế . . . Chỉ vì thấy thần cùng Thái hậu qua lại gần gũi, thần biết Hoàng Thượng tất có ý nghi ngờ, đến lúc khai chiến Hoàng Thượng cũng sẽ không thể tin tưởng vi thần, vì vậy vi thần đành mượn cổ độc của nương nương mà xin lệnh bài Thương Long Khuyết, đến lúc đó mới có thể có quyền lĩnh binh tiến vào đế đô.” Phương Sở Phàm nói xong, lại khấu đầu ba cái thật kêu.

Tất cả mọi người ai nấy mặt đều biến sắc.

“Phương Sở Phàm, người đúng là điên thật rồi! Hoàng Thượng có thể nào giao lệnh bài Thương Long Khuyết cho nhà ngươi được!” Đoạn Ngọc Hoàn cả giận nói.

Người ở đây có ai mà chẳng biết lệnh bài Thương Long Khuyết có ý nghĩa như thế nào.

Phàm lúc chiến loạn, Thương Long Khuyết chính là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ an toàn của kinh đô Tây Lương.

Thỏ khôn đào ba hang.

Thương Long chính là quân đội bí mật ẩn trong Đế Lăng mà trăm năm về trước được một vị Hoàng Đế của Tây Lương sáng lập ra. Mỗi đời hoàng đế khi truyền ngôi cũng đều sẽ truyền lại Thương Long khuyết cho vị vua kế ngôi.

Đội quân này cực kỳ thần bí, thành phần, quân số, ngoại trừ Hoàng Đế sáng lập ra thì các đời vua về sau cũng đều không biết gì, như vậy càng duy trì được tính chất thần bí của nó. Một khi đại họa lâm đầu, Hoàng Đế sẽ dùng Thương Long Khuyết để chính mình điều khiển hoặc là sẽ giao cho một bề tôi được tín nhiệm để có thể điều động đội quân này đứng ra bảo vệ đế đô, hộ vệ cho Đế Vương.

Trong thời chiến loạn, ngươi lừa ta gạt, đội quân này chỉ nghe theo lệnh của người nào nắm giữ Thương Long khuyết mà thôi.

Phiên Vương thì không được dẫn binh vào kinh thành, đây là quốc pháp Tây Lương đã quy định. Nhưng nếu Phiên vương nắm giữ Thương Long Khuyết thì cũng đồng nghĩa với việc hắn có quyền lãnh binh bảo hộ đế đô, quan trọng hơn là hắn sẽ có quyền điều khiển đội quân Đế Lăng kia.

Giao Thương Long Khuyết ra có nghĩa là gì? Là tương đương với việc đánh đổi tính mệnh của cả Hoàng Đế cùng toàn bộ xã tắc Tây Lương lúc nguy nan.

Phương Sở Phàm than nhỏ, đang định nói nữa, Long Phi Ly lại nhướn mày cười, đứng lên cắt ngang lời hắn: “Trẫm vốn còn tưởng rằng khanh sẽ cầu xin được lấy hoàng muội trẫm, lại chưa từng nghĩ tới khanh lại có một tấm lòng trung trinh đáng ngợi khen đến thế, như vậy đi, trẫm sẽ xem xét rồi thông báo cho khanh sau, khanh trước cứ tạm lui ra đã.”

“Thần xin đợi tin lành của Hoàng Thượng.” Khóe môi Phương Sở Phàm khẽ cong, khom người cáo lui, hắn mới bước đến cửa điện, lại quay người nói có vẻ lo lắng : “Hoàng Thượng, về thân thể của nương nương vi thần quả thực rất lo, mong Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng sẽ sớm tuyên kiến, vi thần chờ mong mang thuốc qua cho nương nương.”

Cửa điện còn chưa đóng, Thanh Phong đã dợm đuổi theo, Từ Hi lại lạnh lùng chắn trước mặt hắn.

“Gã Phương Sở Phàm này quả thực đáng giận, trước kia bản vương còn xem thường hắn!” Long Tử Cẩm giận dữ siết chặt nắm đấm, “Thương Long Khuyết, cái đồ loạn thần tặc tử nhà hắn đừng có mà mơ đến!”

“Hắn nói năng nghe mới đường hoàng làm sao! Làm như tất cả mọi người mắt mù tai điếc không bằng!” Hạ Hầu Sơ nghiến răng cười lạnh.

“Nói cho cùng, thực ra là hắn đang muốn khoe khoang thị uy đây mà.” Hạ Tang liếc nhìn Long Phi Ly một cái, nói.

Đoạn Ngọc Hoàn trầm giọng: “Mặc kệ hắn ra oai hay thị uy, chả nhẽ chúng ta không có năng lực xử lý hắn sao?”

“Quả thực là không thể, hắn đã nắm chắc điểm ấy rồi.” Long Phi Ly vẫn trầm mặc nãy giờ bỗng thản nhiên lên tiếng, “Cho dù hắn có chữa khỏi cho Niên phi, chúng ta muốn trị tội hắn cũng không được. Các ngươi có biết vì sao không?”
Bình Luận (0)
Comment