Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 300

Long Tử Cẩm gắt gao nhíu mày nói: “Cửu ca, vừa rồi huynh nói, tên Phương Sở Phàm kia không phải là thủ hạ của Long Chỉnh Văn nhưng người ra mặt đúng là Phương Sở Phàm, vậy rốt cuộc —— “

“Sở trường của Ngọc Trí.” Long Phi Ly khóe miệng khẽ nhếch, đưa ra một lời bình luận.

“Sở trường của công chúa… Là thuật dịch dung?” Hạ Tang tiếp lời, mọi người giật mình, chưa có ai nghĩ đến chuyện này.

“Vậy ra tên Phương Sở Phàm xuất hiện trước mặt chúng ta căn bản là thủ hạ của Long Chỉnh Văn dịch dung thành ư?” Giọng Thanh Phong run nhè nhẹ.

“Nhưng vì sao Long Chỉnh Văn phải phí nhiều công sức như vậy?” Ánh mắt Hạ Hầu Sơ lộ vẻ thâm trầm, nói: “Nếu hắn không muốn bại lộ thân phận thì đại khái phái người ra mặt là được, vì sao phải giả mạo Phương Sở Phàm?”

Đây đúng là chỗ mọi người nghi ngờ, Long Tử Cẩm thậm chí khẽ thở phì phò, tỏ vẻ rất khẩn trương.

“Vị Thất ca này của trẫm này thực thông minh.” Long Phi Ly nhẹ nhàng cười ra tiếng, ánh mắt nhìn vào tờ giấy, đột nhiên chuyển sang chuyện khác nói: “Trạng Nguyên nổi tiếng giỏi thư pháp, ngân câu thiết hoa, ngòi bút sắc bén. Ngươi xem, chữ của Niên phi thực xấu, đúng hay không?”

Mọi người đều đang hết sức khẩn trương, thình lình hoàng đế nói như vậy khiến tất cả đều giật mình sửng sốt, thấy Long Phi Ly khóe miệng đỏ sẫm, thần sắc thật sự nghiêm túc không hề giống như lời nói đùa. Hạ Hầu Sơ bị gọi đích danh thì trong lòng âm thầm kêu một tiếng ‘mẹ ơi’, không biết vị chủ tử hồ ly này rốt cuộc muốn nói gì, đành phải ngưng thần đoan trang nghiêm chỉnh cười gượng nói: “Chữ của nương nương… cũng không phải là xấu.”

Hắn nói xong, đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh, nhìn mọi người nháy mắt ra hiệu: đáp án này của ta có ổn không?

Mọi người tựa tiếu phi tiếu, Long Tử Cẩm ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười: ‘Ngươi thật đúng là nói dối không chớp mắt.’

“Chữ của nàng vừa xấu vừa khó coi, người khác cố tình đọc cũng chưa chắc đọc được, nhưng cũng không phải tại nàng, là do trước đây phu tử trong nhà không biết cách dạy, nàng bảo tên phu tử kia nói cho nàng là sói không có cánh, Tử Cẩm, lần ở Kỳ viên… Ngươi còn nhớ rõ không? Cũng là do ngươi lừa nàng đi vào đó, may mắn là Hạ Tang thận trọng, bằng không thì nàng phải vĩnh viễn ở lại bên trong đó rồi.” Long Phi Ly cười cười, gấp tờ giấy trên bàn lại, cất vào trong lòng.

Mọi người lại nhìn nhau, cuối cùng Long Tử Cẩm cái mũi nghèn nghẹn, cố gắng cười nói: “Thần đệ dĩ nhiên là nhớ rõ, Cửu ca, Niên phi nương nương bệnh tình chưa khỏi hẳn, huynh xem như vậy được không, lát nữa thần đệ đích thân đi qua đó thăm, xem nương nương có cần cái gì —— ”

“Như thế rất tốt.” Long Phi Ly vừa lòng gật gật đầu.

Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, Long Tử Cẩm nháy mắt về phía trước một cái, Hạ Tang đẩy Thanh Phong một phen, Thanh Phong đang đau lòng không yên bèn liếc xéo Hạ Tang một cái, nhíu mày nói: “Sư huynh…”

Long Phi Ly ngẩn ra, lập tức tiếp tục trả lời, cười nói: “Thất ca của trẫm thông minh, trẫm cũng nên cám ơn hắn không có xem trẫm là người ngu ngốc. Trận chiến ở Đoạn Kiếm Môn trẫm thấy được sơ hở thì làm sao hắn lại không thấy được? Hắn đoán được trẫm nhất định sẽ hoài nghi người trong triều, đương nhiên, cho dù trẫm tiếp tục tra xét cũng chưa chắc có thể tra được cái gì, nhưng mà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Cho nên hắn đẩy Phương Sở Phàm ra.” Đoạn Ngọc Hoàn hoảng hốt nói: “Tên Phương Sở Phàm thật sự là một lựa chọn rất tốt, hắn vừa có binh lực vừa lại nguyện trung thành với Thái Hậu.”

“Nhưng nếu tên Phương Sở Phàm này là giả, vậy Phương Sở Phàm thật ở đâu?” Hạ Tang hơi hơi nhíu mi, đưa ra nghi vấn.

“Vấn đề này kỳ thật không khó giải quyết.” Ánh mắt Long Phi Ly chợt lóe sáng, nói: “Phương Sở Phàm thật còn đang ở dịch quán ngoài hoàng thành, chỉ là tạm thời bị làm cho hôn mê. Hôm trẫm hồi cung, tên Phương Sở Phàm đứng giữa bách quan là giả, tên Phương Sở Phàm đến Trữ Tú điện cũng là giả.”

“Trong số ba người kế nhiệm Phiên vương thì thân phận địa vị của Phương gia thấp nhất, hắn đến gặp trẫm cầu hôn, là muốn nhân đó đề cao vị trí của Phương gia, Phương Sở Phàm vô cùng xem trọng mặt mũi lại sợ rắc rối cho nên chuyện bị chế phục ở trong dịch quán mất mặt như vậy, sau khi hắn tỉnh dậy tuyệt đối không thể nói ra!”

“Mà chỉ trong vòng mấy ngày, Long Chỉnh Văn đã sớm hoàn thành việc hắn muốn làm, Hoàng Thượng cũng sẽ không công bố chuyện mất Thương Long khuyết.” Đoạn Ngọc Hoàn cười khổ, thở dài: “Núi cao sông dài, không ngờ vị Thất vương gia này đúng là nhân vật lợi hại như vậy.”

Hạ Tang nói: “Nô tài hiểu rõ Hoàng Thượng căn cứ vào tính nết của Phương Sở Phàm mà phán đoán chuyện dối trá này, vốn là người giả mạo Phương Sở Phàm về dung mạo điệu bộ lời nói tuy rất tinh diệu nhưng cũng khỏi có chỗ sơ hở.”

“Thêm nữa là động cơ hắn nhìn Niên phi nương nương hôm đó!” Hạ Hầu Sơ chậm rãi nói: “Không giống với những người khác, hắn không phải là chú ý đến dung mạo của nương nương, điều hắn quan tâm là cổ độc trên người nương nương có phát tác hay không!”

“Không sai.” Long Phi Ly vuốt cằm.

“Hoàng Thượng, có một chuyện nô tài vẫn thấy khó hiểu, người đã hiểu rõ tất cả vì sao còn định đem công chúa gả cho Phương Sở Phàm?” Hạ Tang cười khổ một tiếng, thấp giọng hỏi.

Long Tử Cẩm cười mắng, “Nô tài ngươi còn quan tâm đến chuyện của Ngọc Trí hơn so với thập ca ta nữa.”

Thanh Phong có chút nghĩ ngợi liếc nhìn Hạ Tang một cái.

“Xin Hoàng Thượng nói rõ.” Đôi chân mày kiếm của Hạ Tang chợt tối sầm, hắn quỳ trước mặt Long Phi Ly.

“Hạ Tang ngươi ra vẻ nghiêm túc như vậy làm cái gì?” Hạ Hầu Sơ cười muốn kéo hắn dậy. Tuy nói kỷ cương quân thần, lễ nghi chủ tớ nghiêm cẩn, nhưng trừ Từ Hi thì mấy người tuổi tác đều xấp xỉ, lại có giao tình sống chết cùng hoàng đế, nói là quân thần không bằng nói là tình huynh đệ bằng hữu, ngày thường lễ nghi luật lệ cũng rất ít khi chú ý.

Long Phi Ly liếc Hạ Tang một cái, thật lâu sau mới nói: “Hạ Tang, Ngọc Trí kêu trẫm một tiếng Cửu ca thì trẫm không thể thẹn với xưng hô này. Một ngày nào đó ngoại chiến nội loạn sẽ bắt đầu, trừ phi nha đầu kia có thể tìm được phu quân phó thác chung thân thì không nói làm gì. Trẫm biết Tử Cẩm cũng nghiêng về phía Nạp Minh, trẫm suy nghĩ thật lâu, so với Nạp Minh thì gả Ngọc Trí vào phủ phiên vương thỏa đáng hơn.”

“Nạp Minh, người này tuy có dã tâm nhưng vẫn có thể xem là người hào sảng, lấy tính tình của Ngọc Trí thì chung quy không thể khống chế được hắn, Nạp Minh cũng sẽ không thiệt tình bảo hộ nàng. Mặc dù nàng không phải là muội muội ruột của trẫm nhưng chỉ cần là một nữ tử thì so với việc gả cho một người không thể bảo hộ nàng, không bằng gả cho một người mà nàng có thể khống chế sẽ tốt hơn.”
Bình Luận (0)
Comment