Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 340

Ngắm nàng một lúc lâu, tay hắn động thủ cởi xiêm y của nàng ra.

Tuy rằng, hắn có cách có thể không làm cho nàng biết người chạm vào nàng là hắn, nhưng nếu có một ngày, vạn nhất nàng biết được thì sao? Chắc là nàng sẽ hận hắn tận xương tủy?

Thân thể nóng như hỏa cháy khó nhịn nổi, ngón tay nắm trên vai nàng càng ngày càng gấp, có lẽ vì động tác của hắn trên người nàng, nàng khẽ nhăn mày, mí mắt hơi hơi nhướng lên.

Nếu dùng thủ pháp nặng tay điểm huyệt nàng thì sẽ không tốt cho thân thể của nàng, ở trong rừng hắn chỉ nhẹ nhàng điểm huyệt của nàng. Qua một thời gian huyệt đạo sẽ tự động được giải, nhìn thấy nàng có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn nhíu nhíu mày, vươn tay đến trên người nàng, đang định điểm huyệt nàng một lần nữa, lại nghe nàng thấp giọng khẽ lẩm bẩm gì đó.

Hắn hơi hơi nghi hoặc, ghé tai nghe, lại nghe được nàng đang gọi “A Ly “.

A Ly? Long Phi Ly?

Ngày thường, người kia là vua, nàng là phi tần, nàng cùng đệ đệ của hắn ở chỗ người khác không nhìn thấy đều kêu tên đối phương như vậy sao?

Nàng giao cả thân thể lẫn trái tim nàng cho hắn. Kiếp trước cũng vậy. Tại sao nàng có thể một mực khăng khăng như vậy?

Rõ ràng khi đó, hắn quen biết nàng trước, bọn họ cùng nhau lớn lên, hắn dung túng nàng đưa con thú nhỏ của nàng đến nhìn lén hắn rèn luyện võ công binh pháp cho binh sĩ dưới quyền, nàng lại chỉ tâm niệm Long Hạo.

Thượng đế có ý đồ tấn công Long cung, định dụ dỗ hắn, nhưng trên thực tế, không có hắn cầm đầu binh tướng, thượng đế chưa chắc có thể như ý. Hắn thỉnh cầu thượng đế ban hôn, thượng đế cũng không cự tuyệt, bởi vì thượng đế hiểu tầm quan trọng của vị tướng soái này đối với thiên giới. Nàng lại cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, gả cho Long Hạo, tình nguyện bị giam cầm ở Giao Nhân điện tối tăm không thấy ánh sáng.

Kiếp trước, nàng tên là Tía Tô.

Sau khi Tía Tô chết, Tuyết Lang Vương dùng một thân linh lực phong ấn lang tộc, tập hợp linh hồn của Tía Tô vì bị thương quá nặng mà phân tán trước khi chết.

Thiên giới cùng Long cung tiếp tục chiến tranh, chấm dứt bằng thắng lợi của Long Hạo. Long Hạo trở thành tân đế của thiên giới, nhưng hắn cũng không vui vẻ, hắn nhất định đưa Tía Tô trở về bên hắn.

Đáng tiếc, linh hồn Tía Tô lại quá mức yếu ớt, mà Long Hạo giết chóc quá nhiều, mặc dù có được linh lực cường đại nhưng không có ngưng hồn lực*.

Vì làm cho Tía Tô chuyển sinh, Long Hạo đi tìm Phật Đà, nhờ ông ấy bảo vệ linh hồn Tía Tô.

Phật Đà từ bi, niệm tình trong trận chiến này, vô số thần và người bị chết, đưa ra điều kiện lấy thần lực của Long Hạo để trao đổi linh hồn của Tía Tô, làm cho hết thảy thiên địa tiến vào giấc ngủ say, sau đó tái sinh.

Cuối cùng Long Hạo đồng ý điều kiện của Phật Đà, hy sinh thần lực, chết sau Tía Tô không bao lâu.

Còn thần lực của hắn bị Long Hạo phong ấn, rơi vào vòng luân hồi, sau khi tái sinh vẫn chưa thể cởi bỏ phong ấn, nhưng lần xin ban hôn trong ngự hoa viên, trong nháy mắt mất đi lại khiến cho hắn đêm đó khôi phục lại trí nhớ kiếp trước. Long vương Long Hạo tái sinh, kiếp này là Tây Lương quốc quân Long Phi Ly, cũng hoàn toàn không có trí nhớ của kiếp trước.

Tái sinh thì sao?

Cả đời này hắn mang theo oán hận kiếp trước muốn đoạt lại nàng, kèm theo thiên hạ của Long Hạo kiếp này.

Phẫn nộ cùng dục vọng một khi nổi dậy thì không thể khống chế. Dược tính phát tác lợi hại hơn, hắn cởi áo ngoài của nàng ra, nhẹ nhàng kéo váy nguyệt sắc của nàng lên, làm cho nơi mềm mại nữ tính của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Dung mạo nàng ca cơ kia có giống nàng hơn nữa thì cũng không là nàng.

Thân thể nàng kia lộ ra, hắn không hề run rẩy, nhưng hắn nhìn nàng lõa lồ như vậy, ngón tay đã muốn run nhè nhẹ, hắn tinh tế hôn lên mặt nàng, đột nhiên cảm thấy giết Mộ Dung Lâm như vậy, thực là dễ dãi cho nữ nhân kia, hắn từng dặn dò Mộ Dung Lâm không thể động vào nàng, nữ nhân kia lại dám rạch mặt nàng!

Từ lúc ở trong một cái thôn hoang vắng ở đế đô nàng nói với tiểu nha đầu kia “Người đều tìm về cội nguồn, quê hương gia đình không thể bỏ, chỉ cần chịu nghĩ chịu làm, nhất định có thể thay đổi.” Hắn liền nhớ kỹ nàng! Phụ hoàng nhẫn tâm, hắn phải hao hết tâm lực biến đổi Vong Ưu quận mới có hôm nay!

Môi lướt dọc theo hai gò má của nàng xuống dưới, hắn ngậm lấy môi nàng… Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, hắn ôm cả người nàng vào trong lòng, nóng bỏng hôn lên cổ nàng, hắn biết, hôm nay bất luận như thế nào hắn đều sẽ không buông tha nàng.

Nụ hôn đơn thuần cùng ôm ấp đã không đủ để bình ổn khát vọng tận đáy lòng, là do dược tính điều khiển hay là do khát vọng đã đè nén hàng ngàn năm?

Hắn vuốt ve cái bụng trắng mịn của nàng, đưa tay cởi bao khố của nàng ra.

Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, ngoài động truyền đến kêu gào chói tai, tiếng động mãnh liệt như sấm vang ở bên tai.

******

Tốc độ sói con cực nhanh, nhân mã đuổi theo sau lưng không theo kịp, nhảy xuống khỏi người sói con, Long Phi Ly không chút nghĩ ngợi, kéo vạt áo bước nhanh vào hang động tối đen trước mắt. Tiểu sói loạng choạng thân hình, kêu gào vài tiếng, cũng vội vàng chạy như bay vào trong.

Mùi khói lửa mỏng manh quanh quẩn trên chóp mũi, lửa trại trong động nhất định vừa bị người dập tắt không lâu, người đã rời đi rồi sao? Long Phi Ly nhanh chóng thắp sáng ngọn đuốc trong tay lên, nhướng mày nhìn thoáng qua sói con đang chạy theo bên cạnh hắn, vừa rồi nếu con sói này không lớn tiếng gào lên thì chưa chắc người trong động đã biết.

Sơn động có nhiều hang đá, khúc chiết quanh co, Long Phi Ly đi một bước, thì kinh hãi một bước, kinh hoàng, run rẩy, bất an tràn ngập trong lòng, nàng lại bị đưa đi rồi sao. Hiện tại rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì?

Đột nhiên, sói con rên lên một tiếng, hắn chấn động cả người, chỉ thấy trên tảng đá phía trước, lồng ngực nàng khẽ phập phồng, nàng còn sống! Nhưng trên người nàng áo ngoại lại bị tuột đến ngang thắt lưng, làn váy nguyệt sắc bị vén lên cao, lộ ra thân thể ….

Hôm qua hắn từng âu yếm yêu thương nàng cả đêm…

Thân mình thoáng loạng choạng một cái, Long Phi Ly gắt gao cầm lấy mỏm đá bên cạnh mới ổn định thân hình, hắn nhắm mạnh mắt lại, trong đầu chỉ có một âm thanh đang điên cuồng gào thét: hắn mặc kệ có phải là nàng bị người khác xâm chiếm hay không, hắn vẫn muốn nàng! Hắn chỉ cần nàng!”

Sói con nửa ngồi nửa đứng trên mặt đất, bi thương nhìn Tuyền Cơ, cuối cùng nhếch miệng cắn quần áo của Tuyền Cơ, lại dùng móng vuốt cào cào, hình như muốn giúp nàng kéo quần áo trở lại như cũ.

Long Phi Ly cắn răng một cái, nhanh nhẹn bước qua, ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, người cửa động truyền đến tiếng bước chân dồn dập đông đảo, hắn rống to lên nói: “Người bên ngoài nghe chỉ, không được phép tiến vào! Ai bước vào nơi này một bước, trẫm liền giết kẻ đó!”
Bình Luận (0)
Comment