Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 346

Hoàng đế vẫn im lặng, Như Ý rốt cục nhịn không được nói: “Hoàng Thượng, nơi này gặp mặt cũng không tiện, không bằng đêm nay chúng ta ước hẹn ở một chỗ chờ —— ”

“Không có gì đáng ngại.” Long Phi Ly thản nhiên nói: “Thái hoàng thái hậu đã biểu lộ tâm tư của bà, chúng ta gặp nhau ngược lại minh bạch, cũng không khiến người khác nghi ngờ.”

Như Ý gật đầu, trong lòng rất vui sướng.

“Tâm Y, còn nhớ rõ lời trẫm từng nói ở Trữ Tú điện không?”

“Ừ.” Như Ý cúi đầu trả lời rồi lại nói: “Người… có từng hối hận?”

Long Phi Ly hơi hơi ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Nàng cho là trẫm là vì hối hận mà đến?”

Như Ý chợt biến sắc, kinh ngạc nhìn hắn.

Long Phi Ly quét mắt nhìn qua vết thương trên tay của nàng, “Nàng không cần phải làm như vậy.”

“Không làm như vậy, chẳng lẽ muốn ta chết người mới đến liếc mắt nhìn ta một cái sao?” Như Ý cười tự giễu.

“Không nên xem thường sống chết. Trẫm thật sự muốn đến xem thương thế của nàng, có một số việc, cũng muốn nói chuyện cùng nàng.”

Ánh mắt Như Ý nhìn xuống dưới đất, “Người nói đi, Ôn Tâm Y lắng nghe.”

“Chúng ta nhiều năm ở chung, nàng nên hiểu rõ là trẫm cũng không phải là người có tính nhẫn nại.” Ánh mắt sắc bén của Long Phi Ly chậm rãi quét tới người nàng.

Như Ý đột nhiên kinh hãi, cắn chặt răng, cũng không lên tiếng.

“Nếu đổi lại là người khác thì trẫm đã phải giết hắn.” Long Phi Ly ngữ khí khinh đạm, đứng lên.

Khớp hàm Như Ý khẽ run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Long Phi Ly.

“Trẫm hỏi Ngọc Trí, nàng từng chạm qua danh sách chia nhóm, đây có phải là cách phân tổ ban đầu hay không, trong lòng nàng biết rõ.”

Như Ý trong lòng đau khổ, cười lạnh nói: “Cho dù ta có sửa đổi danh sách thì như thế nào? Người chỉ vì chuyện này liền muốn giết ta?”

“Nàng ấy vì cách phân tổ này mà thiếu chút nữa gặp phải tai hoạ, nàng có biết nặng nề cỡ nào không?”

Mâu sắc Long Phi Ly thâm trầm, ngữ khí băng hàn. Cả người Như Ý chấn động, tâm tư nàng nhanh nhẹn, lúc này bị ánh mắt hung ác của hắn khiến cho kinh sợ, nhất thời nói không ra lời.

Trong Tùng Phong trấn hắn đoạt cây lược trong tay nàng, nói những lời rất nặng với nàng nhưng vẫn còn thua xa sự tàn nhẫn giờ phút này.

Đau đớn kịch liệt từ đáy lòng dâng lên, nàng thất hồn lạc phách nhìn hắn, vẫn không thể tin nổi.

“Nàng không thể ở lại bên cạnh Thái Hậu nữa, mấy ngày này, nàng tạm thời nghĩ cớ xuất cung, xin Thái Hậu từ chức nữ quan đi.” Ánh mắt Long Phi Ly khẽ lay động, “Sau khi trẫm đi đế lăng trở về, sẽ lập tức an bài cho nàng rời cung.”

Thân hình Như Ý mềm nhũn, cơ hồ tê liệt ngã xuống tiểu tháp, lời của hắn ngoài mặt là vì tốt cho nàng, nhưng thực ra là —— muốn nàng rời xa Niên Tuyền Cơ!

“Vậy mẫu phi người thì sao? Chỉ cần chút nữa thì có thể điều tra ra vị trí cụ thể của tù thất, chẳng lẽ để thất bại trong gang tấc như vậy sao?” Nàng đứng dậy kéo cánh tay của hắn, vừa sợ vừa đau.

“Mẫu phi của trẫm, trẫm sẽ nghĩ cách cứu viện.” Long Phi Ly hơi hơi nhướng mày, “Tâm Y, trẫm không nàng vì nóng lòng mong thành công mà bị Thái Hậu biết được, làm hại bản thân mình.”

Như Ý ngẩn ra, trong lòng sinh ra mấy phần mừng như điên, “Cũng không phải bởi vì nàng ấy, có phải hay không? Người chính là không muốn ta mạo hiểm có phải hay không?”

Long Phi Ly nhắm chặt đôi mắt, “Đây là một nguyên nhân trong số đó, điều trẫm không mong muốn nhất là tự tay giết nàng!”

Như Ý hoảng hốt, bàn tay từ trên khuỷu tay hắn rớt xuống, thân mình hết sức run rẩy, phải xoay người vịn nhuyễn tháp mới có thể đứng vững, “Người nói cái gì?”

“Nếu có lần nữa, trẫm sẽ giết nàng, nàng đã hiểu chưa? Rời cung, đối với nàng là tốt nhất.”

Dư âm mỏng manh còn vang lên bên tai, tấm màn đã bị khẽ xốc lên rồi lại buông xuống, bóng dáng minh hoàng đã từng rất tuấn tú, lúc này lại biến thành tàn nhẫn.

Nàng thương hắn, hắn làm việc không do dự, trên người có một loại quyết tuyệt gần như tàn nhẫn, cường thế lại tịch mịch. Cho tới nay, đó là niềm kiêu ngạo của nàng, bởi vì chỉ có nàng mới có thể độc hưởng bí mật cùng sự tịch mịch của nam nhất tôn quý nhất cũng ưu tú nhất thiên hạ này.

Nhưng giờ phút này, nàng đã hiểu rõ ràng hơn lúc nào hết, sự tịch mịch của hắn không bao giờ thuộc về nàng nữa, bởi vì có một người xuất hiện, biến tất cả sự ôn nhu ngày xưa thành quyết tuyệt.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giờ phút này, nàng cũng đột nhiên hiểu rõ ràng hơn lúc nào hết, nàng muốn Niên Tuyền Cơ chết.

******

Doanh trướng của Long Tu Văn.

Thái hoàng thái hậu sắc mặt lo lắng, trách cứ: “Tu Văn, ngươi tội gì liều mạng bảo vệ ả Niên phi hồ mị kia như vậy ?”

“Hoàng tổ mẫu, dù sao nàng cũng là nữ nhân cửu đệ yêu nhất.” Long Tu Văn thản nhiên cười nói.

Thái hoàng thái hậu vừa nghe, lập tức trách cứ, “Ngươi xem hắn là đệ đệ của ngươi nhưng chưa chắc hắn đã nhận thức ngươi là ca ca.”

Bà khẽ thở dài một cái, lại nói: “Phụ hoàng ngươi bất công, khi đó, các ngươi đều còn nhỏ, hoàng đế mới bảy tuổi đăng quang, ngươi chẳng qua cũng chỉ lớn hơn hắn hai ba tuổi, làm sao hiểu được cái gì, huynh đệ mấy người chơi đùa, ngươi đẩy hắn rớt xuống giếng chẳng qua chỉ là vô tâm sơ ý, phụ hoàng ngươi sủng ái tiện tỳ Như phi kia, cho rằng ngươi có lòng xấu xa, lại phái ngươi đến địa phương thâm sơn cùng cốc kia.”

Long Tu Văn thản nhiên nói: “Hoàng tổ mẫu đừng nói nữa, việc này đã qua nhiều năm rồi, tôn nhi cũng không để ở trong lòng. Thật ra hoàng tổ mẫu nhiều năm qua âm thầm trợ giúp Tu Văn, Tu Văn khắc ghi trong tâm khảm, không dám quên.”

“Đứa nhỏ ngươi tâm tính thiện lương.” Thái hoàng thái hậu cười lạnh nói: “Nếu Long Phi Ly dám can đảm làm gì ngươi, ai gia chắc chắn không tha cho hắn.”

“Đúng rồi, Tu Văn, vì sao lần này ai gia trở về, ngươi muốn ai gia nhắc lại việc tứ hôn cho Như Ý vậy, ai gia rất vừa ý nha đầu đó, chỉ hôn cho ngươi không tốt sao? Sao ngươi lại muốn hoàng tổ mẫu đem nàng chỉ hôn cho hoàng đế?”

Long Tu Văn cười cười, không lên tiếng. Như Ý yêu Long Phi Ly, Long Phi Ly lại yêu Niên Tuyền Cơ, làm sao hắn chịu đáp ứng việc tứ hôn chứ? Như Ý là nữ quan thân phận cực cao trong cung, sau khi hồi cung, Long Phi Ly sắp phải đi xa, Thái Hậu, hoàng hậu, lại thêm Như Ý, có một số tiết mục, chắc chắn rất phấn khích! Trong lòng khẽ run lên, hắn đã sắp không nhịn được mong đợi…
Bình Luận (0)
Comment