Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 40

Chu Thất mỉm cười nhìn gương mà nước mắt cứ theo đó lã chã tuôn rơi. Trong gương hiện lên mơ hồ hình dáng của chính nàng trước đây, cùng với bao người thân quen trong quá khứ của nàng.

******

Dựa theo quy chế tổ tông, Chu Thất tự thấy mình thật may mắn khi không phải sinh ra trong dòng dõi vương tôn, nhưng nàng cũng đã là con thứ tám.

Nàng từng nghĩ đổi tên sau lại thôi. Mặc dù tên nàng có đôi chút kì cục nhưng ít nhất cái tên này cũng là do cha mẹ đặt, còn có chút liên hệ người thân. Nói vậy bởi cha mẹ nàng đã sớm qua đời. Mà mấy đứa nhỏ nhà chú bác, Chu Nhất đến Lục tử cũng đều đã không còn.

Chu gia còn lại cũng chỉ có mình nàng.

Có phải mọi thầy tướng số đều là người mù hay không ? Chu Thất không biết, nhưng lúc mới sinh, nghe nói có người mù trong giang hồ đã đặc biệt gieo quẻ xem cho nàng, kinh ngạc thốt lên rồi cũng vội vã rời đi :

“Đứa bé này có mệnh hoàng gia.”

Phượng hoàng bay về đậu trên cây ngô đồng*. Phúc lộ dồi dào.

* Cái tích Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng là gì đó, cơ mà J k nhớ, chỉ nhớ đọc Hương mật có nhắc thôi :)) để lúc khác J note sau nha :X

Mệnh của nàng thực nào phải đại phú đại quý gì, phải là đại sát mới đúng. Người trong nhà, lại cả mấy con thú nuôi chó, mèo cũng đều chết cả. Người mù kia đã đoán sai mất rồi.

So với thần chết nàng còn đáng sợ hơn nhiều, đi đến đâu chết chóc theo tới đó. Cho nên chẳng có ai làm bạn. Cũng không muốn cố kết giao, làm thân với ai. Thà rằng sống cô độc cũng còn hơn khiến người ta vì mình mà chết.

Cũng không phải không có ai làm bạn, thật ra vẫn có hai người bạn, không bị nàng hại chết.

Bởi vậy, đối với hai người bạn này nàng đối xử thật sự rất tốt, chỉ thiếu mỗi mang tính mạng mình cho họ.

Vậy nên, vì Tân Truy Truy mà nàng kí vào giấy cho vay nặng lãi, mấy trăm vạn nhân dân tệ để bạn tiếp tục sự nghiệp đào mộ vĩ đại, mà trong xã hội còn gọi là khảo cổ.

Màn đêm dày đặc, giờ chính là lúc một thế giới khác trong xã hội hiện lên. Thấy trước mắt là đám chủ nợ hầm hầm sát khí, cả người không khỏi run rẩy. Đây chính là nơi nàng thuê trọ.

Nàng thậm chí còn không biết số tài khoản của Tân Truy Truy, nơi cho vay nặng lãi hay bất cứ điều gì. Mà Tân Truy Truy thì đã mất tích một cách thần bí. Chủ nợ không tìm thấy người, nàng gọi để lại tin nhắn trong hộp thư cũng không thấy hồi đáp.

Nếu không trả hết tiền đã vay, những người đó hẳn sẽ giết chết nàng. Quả thực nàng đã cảm nhận được cái chết gần kề.

Nàng vốn là một thủ thư bình thường trong một trường đại học tư nhân, ngoài giờ hành chính, nàng còn phải lau dọn khắp trong ngoài thư viện cho sạch sẽ. Trong khoảng không yên tĩnh phía góc cửa thư viện, nàng chăm chú nhìn Lâm Thịnh ôm bạn gái rời đi. Lâm Thịnh là một giáo sư trẻ tuổi trong trường, mặc dù chưa từng bắt chuyện nhưng nàng đã thầm mến từ lâu.

Đột nhiên từ đâu xuất hiện hai người túm lấy nàng, một con dao sắc lẻm lướt qua tay nàng, máu chảy đầm đìa. Nếu không phải một con mèo đen bí ẩn từ đâu nhảy ra kêu rống một tiếng thì Lâm Thịnh cũng sẽ không quay đầu lại.

Ánh mắt đó theo gió nhẹ thoảng hướng đến phía nàng.

Đó chính là ánh mắt đã cứu nàng một mạng. Mà hai người kia cũng đã biến mất.

Cắn chặt răng, nàng vội vã chạy lên cầu thang, rồi cứ thế thất thần đứng trong vùng sáng mập mờ của ánh đèn. Trên tường vốn quét sơn trắng, giờ chói lên dòng chữ đỏ tươi tuyệt mĩ :

Có nợ phải trả.
Bình Luận (0)
Comment