Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 439

Ban đêm, biên thành, phủ Tướng Quân.

"Tướng quân, ngươi đã trở lại."

Bạch y nam tử ánh mắt lướt nhanh qua, vuốt cằm, bước nhanh vào sân nhỏ, quản gia mới từ đại sảnh ra, trông thấy nam tử, cười chào một tiếng.

Nam tử lại tựa hồ như đang ngưng thần suy nghĩ cái gì, trực tiếp hướng thư phòng đi đến.

Quản gia mỉm cười nghĩ quái lạ, hắn thông tri nam tử ôn nhã đa lễ, chưa bao giờ có tình huống như vậy, người này là đang ngưng thần suy nghĩ chuyện gì đây?

Nam tử này đúng là Bạch Chiến Phong.

Hắn đi mấy bước, giống như ý thức được cái gì, xoay người hướng quản gia áy náy cười một tiếng, mới vào thư phòng.

Trong thư phòng, một mảnh tối đen.

Hắn chậm lại cước bộ, bước chân cũng không loạn, đến bên cạnh bàn vặn đèn sáng lên.

Ngọn đèn dầu đem ánh sáng không cách nào thấu xuyên một vật gì đó kéo thành ảnh.

Tỷ như, trước cửa sổ một người nam tử đứng yên.

Hắn cũng một thân áo trắng.

Cho dù ai trong bóng đêm, một khắc đèn sáng, chứng kiến có thứ không thuộc về địa phương đó cũng sẽ chấn động, Bạch Chiến Phong nhưng chỉ than nhẹ một tiếng, "Ngươi quả nhiên đến đây!"

Nam tử phía trước cửa sổ nghe vậy, xoay người lại.

Trong phòng tựa như không duyên cớ có thêm một cái gương.

Nam tử kia lại cùng Bạch Chiến Phong có bộ dáng giống nhau.

Bất đồng, chỉ có thần sắc.

Nam tử hướng hắn hơi vuốt cằm, nhíu mi nói: "Có kế sách ứng đối không?"

"Lưu Cảnh, linh lực của ngươi so sánh với Bạch Tử Hư, như thế nào?"

Bạch Chiến Phong nhẹ giọng hỏi, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn về phía nam tử.

---

Phượng Thứu cung.

Lục Khải nghĩ, chính mình năng lực tu thân còn thiếu.

Hắn lúc ra cửa nhịn không được khẽ nghiêng người, đuôi mắt liếc nhẹ về nhìn trên nhuyễn tháp của đế phi một cái.

Bồn ngọc đặt ở dưới nhuyễn tháp.

Niên Tuyền Cơ ngồi ở trên nhuyễn tháp, Hoàng Đế ngồi bên cạnh, khẽ cúi lưng, nắm lấy hai chân Niên Phi, bỏ vào trong bồn, lại duỗi tay đến chậu vắt khăn vải.

Niên Phi được sủng ái, là mọi người đều biết, hắn ở bên cạnh Hoàng Đế cũng có một đoạn thời gian, sớm mưa dầm thấm đất.

Nhưng tình cảnh trước mắt, hắn trong lòng giật mình, không dám nhìn nữa, vội vàng khép cửa lại.

Hai chân được bàn tay nam nhân rửa sạch, may là hai người từng có tiếp xúc thân mật nhất, hắn cũng từng lau qua thân thể nàng, Tuyền Cơ đỏ mặt, hơi có cảm giác bất an.

Hai người da thịt áp sát.

Ngón tay hắn ta chà nhẹ nhàng phía trên chân của nàng.

Có điểm nhột, có điểm đâm chọc.

Hai tháng này, thường xuyên ở cạnh nhau tại Trữ Tú Điện, hai người cũng ít khi thân mật giống như lần này.

Nàng lại cũng không giống như ngày trước dựa vào trong ngực hắn cùng hắn xem tấu chương, chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên.

Bất thình lình tiếp xúc thân mật, nàng lại thấy khẩn trương, trong lòng nhảy loạn, thân thể hơi nghiêng qua, không dám nhìn hắn.

Rốt cục, hắn lau khô hai chân nàng, nàng như được đại xá, co chân lại trên nhuyễn tháp, cả người khẽ cuộn thành một đoàn.

Buông xuống ánh mắt, chứng kiến khăn vải rơi xuống tại phía trên bồn, bọt nước rung động văng khắp nơi.

Hơi thở bên cạnh nóng lên, nhuyễn tháp trầm xuống, nàng đã bị nam nhân ôm đến trên đầu gối.

Nàng lấy làm kinh hãi, mới luống cuống nâng lên con mắt, đôi môi đã bị cái gì đó áp vào.

Ấm áp thấm ướt.

Trong đầu nàng hôn mê, đã lâu không chạm đến nay sốt nóng thiêu động thần kinh nhạy cảm trên mỗi tấc cơ thể nàng.

Môi lưỡi của hắn kịch liệt cướp đoạt nàng, mỗi một cái là nặng nề áp rơi, là cắn, mút, không có kỹ xảo, chỉ có ham muốn, trong miệng tràn ra một cổ nhàn nhạt máu tanh.

Nàng không biết do miệng của hắn cắn làm đau hay lòng của nàng đau, không biết do hắn hay là vì chính mình, thân thể có vẻ chết lặng, không phân rõ đau đớn.

Đi vào đến, hai người vẫn chưa nói một câu, nàng cảm thấy có gì đó trong lòng, hốc mắt nóng lên, tránh hắn ra, nhìn về phía hắn.

Mắt hắn thâm sâu lại đen tối.

Bốc hỏa.

Hai tay vòng phía trên cổ của hắn, giống như trước kia, nàng run rẩy kéo đầu của hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Một động tác này, lập tức làm cử động của hắn càng thô cuồng.

Bả vai chợt lạnh.

Y phục dưới bàn tay hắn bị xé rách.

Nụ hôn của hắn tê dại rơi vào đến gáy của nàng, nàng vừa sợ hãi rồi lại nhịn không được hướng hắn càng thêm tựa sát vào.

"Tiểu Thất."

Âm thanh nam nhân ám ách vang lên bên tai nàng, nàng lập tức bị ôm ngang lấy.

Hắn bước nhanh qua.

Nàng nghe được âm thanh bồn ngọc nghiêng đổ.

Giờ khắc này, hắn cũng choáng váng sao? Đem chậu cũng đá ngã lăn.

Ôm cổ của hắn, nàng kinh ngạc nhìn nước bị rơi trên nền gạch.....

Đột nhiên, thân thể nhẹ bỗng, hắn ôm nàng đến giường, nàng bị hắn đặt ngang phía trên giường, thân thể của hắn lập tức đè lên.

Trên người nặng xuống, hô hấp nam nhân thô trọng, trí nhớ một đêm kia giống như thủy triều hết thảy tràn ra thân thể của nàng.
Bình Luận (0)
Comment