Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 72

Người đàn ông này đang tức giận, thật đáng sợ!

Tuyền Cơ không dám cười nữa, thầm mắng mình bị thần kinh mất rồi. Đây là Vân Thương quốc, cũng không phải thế giới hiện đại của nàng.

“Trước đây phu tử trong nhà thiếp cũng từng nói qua về loài động vật này, chỉ là giữa lời nói của phu tử với tận mắt nhìn thấy hôm nay có chút bất đồng, nên thiếp mới…”

“Ồ, phu tử của nương nương có nhắc đến sao?” Thanh Phong cười lạnh.

Tiếng bước chân đều đều, bọn họ dường như không buồn để ý mà cũng như đang chờ nghe nàng nói một đáp án nực cười nào đó.

Tuyền Cơ cố gắng nghĩ xem rốt cuộc sói ở thế giới này có chỗ nào khác, càng khẩn trương lại càng không nghĩ ra. Nhưng lại nhớ tới những buổi chiều cuối tuần, nàng cùng Tân Truy Truy và Cổ Ngọc Hoàn thường đến quán cà phê tán gẫu giết thời gian. Trong khi Tân Truy Truy cặm cụi viết nhật kí khảo cổ thì Cổ Ngọc Hoàn sẽ lải nhải giới thiệu với các nàng có tiểu thuyết nào hay, trong đó có nhắc tới bộ ‘Cô dâu của sói’…

Không biết giờ này bọn họ đang làm gì? Những ngày ấy có phải sẽ không còn nữa không, nỗi bi thương phiền muộn dần dâng lên trong lòng, nàng nhớ giọng điệu bông đùa của Cổ Ngọc Hoàn, phong thái xuất thần khi viết trên giấy họa của Tân Truy Truy, … Nhớ tới ‘Cô dâu của sói’, nhớ tới Khương Nhung đam mê nghiên cứu về loài sói, thấp giọng nói: “Phu tử nói, loài động vật này, cả đời chỉ có duy nhất một bạn đồng hành.”

Nàng không hiểu sao bọn họ đột nhiên cười vang, càng không hiểu nổi bọn họ cười gì. Tiếng cười mang đầy vẻ châm chọc, ngay cả Từ Hi vốn trầm tĩnh là thế cũng liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Liệu Tả thừa tướng có nhầm không?” Long Tử Cẩm cười nhạt, “Sói cả đời chỉ có một bạn đồng hành?”

Thanh Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, trào phúng nói: “Niên tần nương nương, bọn chúng nhờ phối ngẫu với càng nhiều con cái thì càng tranh đoạt được nhiều lãnh địa, cảnh tượng tàn khốc đẫm máu vừa nãy nương nương cũng chính mình chứng kiến rồi mà?”

Hắn nói xong, đáy mắt xẹt qua tia đùa cợt, phất tay áo liền rời đi.

Tuyền Cơ cười khổ, đây quả thật không phải thế giới hiện đại kia, cắn môi, cúi đầu, nhẹ nhàng đến trèo lên lưng hoàng đế.

Có chút hoảng hốt, dường như hoàng đế nghiêng mặt nhìn nàng một cái, lại dường như chỉ là ảo giác của nàng.

Hạ Tang hình như có chút không đành lòng, giải thích: “Nương nương, người vừa mới tiến cung không biết, lâm viên này là cấm địa trong cung, lấy thuật kỳ môn độn giáp mà bố trận, trong vườn có một đường cái đi thông bên ngoài Điểm Thương sơn, là chỗ ẩn nấp của Lang Vương, thống lĩnh ban sinh thú này.Lang Vương này so với những con sói bình thường khác lại càng có linh tính* cùng uy lực, ngôi vị Lang Vương này, cũng phải trải qua vô số sinh tử mà đạt được.”

*linh tính: có cảm tính con người …. (mng chắc cũng hiểu, J k nói rõ đc, mng tự nghĩ nha :D)

“Lông sói màu vàng tro là đặc tính tự nhiên từ xưa tới nay. Chính là ở Vân Thương có một truyền thuyết như thế này” Hạ Tang nhìn thoáng qua con sói nhỏ ở trước, càng e ngại nói: “Con sói trắng nhỏ này, là trời sinh làm vương. Lang Vương ghen ghét, muốn trừ bỏ hậu hoạ sớm. Theo quy định của tổ pháp từ trước tới nay, con người và sói sống hoà bình với nhau, không xâm phạm lẫn nhau, Thanh Phong ngẫu nhiên sẽ đến tuần tra cũng như vậy, bây giờ chúng ta bắt nó cùng đi ra… Chỉ sợ Lang Vương kia không chịu từ bỏ ý đồ.”

******

Bóng tịch dương dần buông.

Tuyền Cơ nheo mắt nhìn con sói nhỏ đang chạy quanh trên mặt đất, nó giống như rất đắc ý. Lúc đi ra kỳ viên, Hoàng thượng liền lệnh mọi người rời đi, Hạ Tang lặng lẽ chỉ đường giúp nàng. Điệp Phong cùng các cung tỳ khác đã sớm trở về, Điệp Phong nhìn thấy nàng về, mới bớt lo lắng.

Chính là bọn thái giám cung tỳ chưa bao giờ nhìn thấy sói, đều thấy e sợ con sói nhỏ này, cũng không dám tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa xa. Nàng liền tự mình xắn tay áo lên mà giúp nó tắm rửa, lại cùng nó ở trong sân chơi đùa.

Kỳ thật, lòng nàng không yên… trong lòng thế nhưng tràn đầy là hình dáng người kia.

“Niên Tuyền Cơ, ngươi rốt cuộc khi nào thì mới có thể hiểu được tâm tư của Người?” Có người ở nàng đứng trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

Tuyền cơ lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hướng người mới tới, thất thanh nói: “Là ngươi?”
Bình Luận (0)
Comment