Ngọc Tình sau khi giải quyết việc của Yến gia, cô cũng không hề vội vàng rời khỏi bang Chim ưng. Ngọc Tình đi ra khỏi phòng họp rồi đi thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất, tới phòng làm việc của bang chủ.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, cô cũng không định về nhà, chẳng bằng tiện tay giải quyết luôn một số việc của bang Chim ưng. Tuy Lưu Bân bây giờ là đường chủ của bang Chim ưng, nhưng nói gì thì nói người nắm giữ quyền hành thực sự của bang Chim ưng vẫn là Ngọc Tình.
Tuy cô không mấy để ý tới nó nhưng mọi chuyện vẫn đều rất tốt, có điều, cô vẫn phải tìm hiểu tình hình một chút.
Ngọc Tình vừa ra khỏi thang máy, sau đó liền đơ người ra, đèn trong phòng làm việc của bang chủ vẫn sáng, ánh đèn chiếu rọi cả ra ngoài làm cho cả tầng sáng trưng lên.
Từ từ bước những bước nhẹ nhàng đến cửa phòng làm việc, đưa tay đẩy cửa ra.
“Ai?” cánh cửa vừa động, Lưu Bân liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, khi anh nhìn thấy người mở cửa liền lập tức cười rất tươi. Nụ cười đó giống như hoa nở vào mùa xuân vậy, làm cho cả căn phòng như được sáng thêm vài phần.
Lúc này Ngọc Tình mới từ từ đi vào phòng làm việc, cánh cửa phòng làm việc không gây ra tiếng động, khi bị đẩy ra cũng sẽ vẫn yên lặng như tờ, vừa nãy Lưu Bân phát hiện ra cánh cửa có động tĩnh, lúc này, đúng là làm cho Ngọc Tình hết sức ngạc nhiên.
“Tình Tình, sao em lại tới đây?” Lưu Bân đứng lên đi ra phía cô, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt. Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của anh mà trong lòng có chút áy náy. Cô chỉ tới thôi mà làm cho anh vui như vậy, có thể thấy bình thường cô đã chẳng mấy quan tâm tới anh.
Ngọc Tình khẽ mỉm cười: “Vừa nãy em đi gặp người của Yến gia, tiện thể đi lên xem xem thế nào.” Ngọc Tình nắm lấy tay Lưu Bân nói thật, sau đó cô liếc mắt lên nhìn anh: “Sao anh vẫn chưa ngủ? Muộn thế này rồi mà vẫn còn ở đây?”
Lời nói của Ngọc Tình đã làm cho ánh mắt Lưu Bân thoáng qua một chút buồn, nhưng sau khi cô nắm lấy tay anh, thì nỗi buồn đó liền biến mất.
“Anh không buồn ngủ.” Lưu Bân nhoẻn miệng cười: “Anh đến để giải quyết một số kế hoạch và sự việc của bang Chim ưng.”
Lời nói của Lưu Bân bình thường đều rất chất phác thật thà, không hề có sự chau chuốt nhưng nó làm cho Ngọc Tình cảm động hơn bất kì những lời nói ngọt ngào nào. Từ trước tới giờ cô không biết bản thân tốt ở đâu, cũng không biết rốt cuộc bản thân có sức quyến rũ gì mà có thể hấp dẫn bọn họ tới bên cạnh cô. Cô đã từng vì điều này mà cảm thấy đau khổ, cảm thấy u sầu. Nhưng bây giờ, cô không thể không nói, cô cảm ơn ông trời, cảm ơn đã để bọn họ đến bên cạnh cô, cảm ơn bọn họ đã yêu cô như vậy.
“Cảm ơn anh!” Ngọc Tình dang hay tay ra ôm chặt vào eo Lưu Bân: “Còn nữa,em xin lỗi.”
Cảm ơn, cảm ơn những điều anh đã hi sinh vì em, cảm ơn anh đã yêu em. Xin lỗi, xin lỗi vì em không thể coi anh là duy nhất, xin lỗi, xin lỗi, em đã để anh gánh vác nhiều như thế.
“Đồ ngốc.” Lưu Bân yêu Ngọc Tình sâu sắc như vậy sao anh lại không biết cô đang nói cái gì cơ chứ, sao anh lại không biết cô nói xin lỗi và cảm ơn vì điều gì.
Lưu Bân dang tay ra ôm lấy Ngọc Tình, một tay đưa lên vuốt mái tóc cô, đầu anh áp sát vào cổ cô hít thở hương vị cơ thể cô.
“Anh yêu em, tất cả mọi chuyện đều là do anh tự nguyện hết. Anh không muốn em nói xin lỗi với anh, cũng không muốn nghe em nói xin lỗi.” một lúc lâu sau, tiếng nói của Lưu Bân mới từ từ truyền ra, chỉ thấy anh nói: “Nếu có thể, Tình Tình, anh muốn nghe em nói, em yêu canh.”
Lưu Bân nói xong liền im lặng, anh lặng lẽ ôm Ngọc Tình, tim đập thình thịch. Anh thật sự rất muốn nghe Ngọc Tình nói câu nói đó – em yêu anh. Anh thực sự rất muốn ôm cô thật lâu, thật lâu, được ôm cô mãi mãi trong lòng thế này.
Lần đầu tiên, Lưu Bân lần đầu tiên hi vọng, cứ thế này, giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, sau giây phút này bọn họ đã bạc đầu. Như vậy, ít nhất, anh có thể biết, bên cạnh Ngọc Tình có anh, hơn nữa chỉ có một mình anh.
“Em yêu anh.” một lúc lâu sau, tiếng nói của Ngọc Tình mới vang lên bên tai Lưu Bân, nghe tiếng tim đập như tiếng trống trận của Lưu Bân, cảm nhận mùi vị đàn ông trên cơ thể anh, cảm nhận được cái ôm siết chặt của anh, tiếng nói của Ngọc Tình vô cùng ấm áp. Cô khẽ cười, nói một câu mà Lưu Bân vừa nói ban nãy: “Đồ ngốc.”
Đồ ngốc? đúng vậy, Lưu Bân là một tên ngốc. Anh ngốc, ngốc vì đã yêu Ngọc Tình. Anh ngốc, ngốc vì anh đã chấp nhận chờ đợi vô điều kiện. Anh ngốc, ngốc vì nguyện yêu tất cả mọi thứ thuộc về Ngọc Tình.
Thế nhưng chính vì anh ngốc mới đổi lại được tình yêu của Ngọc Tình, mới đổi lại tình yêu thương của cô dành cho anh. Ngọc Tình là một người, tình cảm của cô không có cách nào để phân thành rất nhiều phần khác nhau, cô cũng không dám nói rằng cô sẽ trao toàn bộ tình cảm cho một người nào đó, nhưng cô ám nói, tình cảm cô đối với bọn họ là như nhau, bọn họ có được sự coi trọng là như nhau, bọn họ đều có một vị trí vô cùng quan trọng trong con tim của Ngọc Tình.
Hai người lặng lẽ đứng ôm nhau, một lúc sau, Lưu Bân mới từ từ nói: “Tình Tình, vừa nãy anh xem rồi, chúng ra phải phát triển xuống phía nam, điều quan trọng nhất là chúng ta không hề có nền tảng gì ở phía nam. Căn bản không thể nào lập tức tiến vào phía nam. Hơn nữa, một khi chúng ta tiến vào phía nam quá mạnh mẽ, chắc chắn sẽ gặp phải sự đàn áp của những hắc bang ở đó, vì vậy.....”
Lưu Bân bỏ Ngọc Tình ra, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: “Vì vậy, về việc mở rộng địa bàn xuống phía nam, chúng ta bắt buộc phải có một kế hoạch thật cụ thể, như vậy mới có thể bảo đảm không bị tổn thất gì.”
Nghe thấy Lưu Bân đột nhiên nói chính sự với cô, Ngọc Tình liền đơ ra, sáu đó trong tim cô thật sự rất cảm động. Cô khẽ cười: “Đồ ngốc, không sao cả, anh yên tâm, anh quên rồi à, công ty đá quý Thụy Tình là của em, hơn nữa, bất luận là phương nam hay phương bắc, chỉ cần là trong phạm vi nước Z thì sẽ đều chịu sự quản lý của nhà nước, cho nên, chúng ta tiến vào phương nam thì có một phương pháp trực tiếp đó chính là nhà nước.”
Ngọc Tình nói tới đâu hai mắt Lưu Bân sáng lên tới đó: “Tình Tình, em muốn nói....”
“Không sai.” Ngọc Tình gật đầu, trong ánh mắt đó đầy sự tự tin: “Chúng ta có thể lợi dụng nhà nước, để nhà nước trấn áp hắc đạo phương nam, đồng thời chúng ta lặng lẽ tiến quân vào, hơn nữa chúng ta có thể lợi dụng thương nghiệp để gây dựng nền tảng hắc đạo. Đợi tới khi hắc đạo phương nam phát hiện và phản kích thì chúng ta đã đứng vững rồi, như vậy, chúng ta không cần lo lắng sự phản kích của các thế lực đó nữa.”
Ngọc Tình vừa nói vừa khẽ cười: “Bởi vì, chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Ngọc Tình nói một tràng, nghe có vẻ đơn giản nhưng lại lô gic, hợp lý làm cho Lưu Bân đột nhiên thở phào một tiếng. Tuy anh biết, việc bang Chim ưng mở rộng ra phương nam là việc sớm muộn, nhưng anh không ngờ rằng Ngọc Tình vừa mới thâu tóm Vân bang chưa đầy một năm đã lại muốn mở rộng địa bàn ra phía nam. Vì vậy anh nhất thời có phần không theo kịp được với suy nghĩ của cô. Hôm nay cả ngày anh đều suy nghĩ về vấn đề này, đó cũng là lý do tại sao muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa về nhà.
“Thế nhưng, Tình Tình, chúng ta làm thế nào để nhà nước trấn áp hắc đạo phía nam?” Lưu Bân suy nghĩ vài giây rồi đưa ra thắc mắc, anh nhìn Ngọc Tình với ánh mắt lo âu, điểm này dường như khá là khó khăn.
Nước Z chẳng phải vườn hoa sau nhà của bọn họ, vì vậy nhà nước không phải là cái nơi bọn họ có thể mệnh lệnh được. làm gì có chuyện bọn họ nói đánh là có thể đánh.
“Điều này anh không cần lo lắng.” Ngọc Tình khẽ vỗ vào tay Lưu Bân: “Chúng ta cũng không phải là thực sự để cho nhà nước và hắc đạo ra tay, chỉ là tìm cách cho bọn họ phân tâm không chú ý tới chúng ta là được, điểm này, em đã suy nghĩ kĩ rồi, ngoài ra về mặt thương nghiệp, em sẽ liên hệ với Cố Nhất Hàng, chắc vấn đề không lớn đâu. Đúng rồi, việc sau khi tiếp quản Vân bang vận hành thế nào?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Lưu Bân gật đầu: “Bởi vì Yến Vân tự động đầu hàng, vì thế không có quá nhiều sự phản kháng, chỉ là có những kẻ có tham vọng cá nhân nên đã bị anh loại bỏ rồi.”
Lưu Bân nói dửng dưng, hoàn toàn không có ý thức rằng giết người phải đền mạng, trong mắt anh, giết một hai người để cảnh báo kẻ khác thì hoàn toàn hợp lý.
“Ừm.” Ngọc Tình gật đầu, biểu hiện của cô còn lạnh lùng hơn cả Lưu Bân: “Có gì bất thường thì anh cứ giải quyết, có một số kẻ không nếm mùi thì không chịu bỏ ý định, không cần nể mặt Yến Vân. Hức, anh ta chẳng còn chút thể diện nào cả.”
Ngọc Tình vừa nghĩ đến Yến Vân liền thấy tức giận, anh ta ở trước mặt những người nhà anh ta còn nghe lời hơn cả một con mèo, đến một lời nói phản kháng cũng không có, hức!
Nghe giọng nói có phần bực tức của Ngọc Tình, Lưu Bân khẽ cười: “Yến Vân chọc tức em à?”
“Vâng.” Ngọc Tình gật đầu: “ĐÚng thế, cái tên đó coi trọng gia tộc hắn hơn bất cứ thứ gì, đến thở mạnh một tiếng cũng không dám”. Ngọc Tình vừa dứt lời, sắc mặt Lưu Bân liền có phần u sầu.
Lúc này, anh đột nhiên nhớ tới người cha đang ở phương xa – Italia của anh.
Thực ra, bất kể Lưu Lỗ Hàn là người thế nào nhưng ông ta đối với Lưu Bân rất tốt, năm xưa tuy ông ta không còn sức để phản kháng thì mới chịu buông tay nhưng không thể không nói, ở đây cũng có một phần nguyên nhân là do Lưu Bân.
Nếu không phải Lưu Bân yêu Ngọc Tình như tính mạng mình, vậy thì Lưu Lỗ Hàn tuyệt đối sẽ không can tâm đi Italia như vậy, bỏ lại bang Chim ưng mà một tay ông ta gây dựng. Ông ta nắm giữ bang Chim ưng nhiều năm như vậy, nếu nói là không có tay trong thì đó là điều không thể nào.
Ngọc Tình cảm nhận được nét mặc đột nhiên trở nên u sầu của Lưu Bân. Cô đương nhiên biết Lưu Bân đang nghĩ tới điều gì, Ngọc Tình nghĩ rồi khẽ cười, nắm lấy tay Lưu Bân: “Lưu bang chủ ở Italia vẫn tốt chứ? có cần gửi cho ông ấy ít tiền nữa không? Nếu anh không yên tâm, hay là đón ông ấy về?”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Lưu Bân liền ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình, em đừng....” Lưu Bân còn chưa nói hết câu liền nhìn thấy trong mắt Ngọc Tình không hề có dấu vết của sự tức giận, cũng không hề giả tạo. Cô lặng cười, nhìn anh, ánh mắt âu yếm. lúc này, hai mắt của Lưu Bân nhòe đi.
Anh vẫn luôn cho rằng, Ngọc Tình vẫn không ngừng không ưa cha anh, nhưng không ngờ Ngọc Tình lại vì anh mà đưa ra ý kiến rằng đón cha anh quay trở lại. có điều Lưu Bân cảm động thì cảm động, nhưng anh biết, Lưu Lỗ Hàn có thế nào cũng không quay trở về được, dù gì thì hai người kể cả là bằng mặt nhưng cũng sẽ không bằng lòng. Anh không muốn, bọn họ vì cả hai bên mà không vui. Dù gì, bọn họ đều là những người quan trọng nhất của anh.
Vậy là, Lưu Bân chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, ba anh ở bên đó, mọi chuyện đều tốt cả.”
Thấy Lưu Bân nói như vậy, Ngọc Tình cũng không nói thêm gì, dù sao thì đúng là cô cũng không thích Lưu Lỗ Hàn lắm, có điều cô nhìn vào đôi mắt nhòe đi của Lưu Bân, khẽ cười, rồi hôn lên mắt anh.
Nụ hôn này bỗng chốc làm Lưu Bân cứng đơ người lại, ngay sau đó, anh đưa tay ra ôm lấy cơ thể Ngọc Tình, hôn lên môi cô.
Căn phòng bỗng nhiên ngập tràn hơi thở yêu thương.