Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 106

 

CHƯƠNG 106

Bằng một cách hết sức thần thông, thím Vương lấy cho Bảo Ngọc một bộ lễ phục, sau đó thay đồ cho cô, bà càng nhìn càng thấy thỏa mãn, bà nói dáng người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.

Quay đầu nhìn lại, Tiêu Mặc Ngôn được khuyên can đủ đường mới miễn cưỡng thay một bộ âu phục chỉnh tề. Hai người đứng cạnh nhau, thím Vương nhìn mà cười đến mức híp cả mắt.

Chưa đến bảy giờ, xe đã đợi ở bên ngoài. Giao Tiêu Mặc Ngôn cho Bảo Ngọc xong, thím Vương cũng coi như nhẹ nhõm.

Sau khi hai người lên xe, xe trực tiếp lái đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, hai người xuống xe, đã có người chờ ở đó trực tiếp đưa bọn họ vào trong phòng ăn.

Trong phòng ăn có hai chiếc bàn tròn lớn, nhưng chỉ có mười mấy người, Tiêu Chính Thịnh, Kiều Nhã, Bắc Khởi Hiên ngồi ở một bàn, Hà Hạnh bất ngờ cũng ở trong đó, đủ để thấy trình độ Tiêu Chính Thịnh coi trọng cô ta. Còn lại, phần lớn là người lớn tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt mỗi người đều uy nghiêm không thể mạo phạm.

Thấy Tiêu Mặc Ngôn mang theo Bảo Ngọc xuất hiện, tất cả mọi người bên trong đều giật mình.

Từ nhỏ Bảo Ngọc đã gặp qua nhiều trường hợp, mặc dù là vị khách không mời mà đến, cô vẫn cư xử rất tự nhiên không chút luống cuống nào. Tiêu Mặc Ngôn tất nhiên không cần phải nói, ngoại trừ người mà anh cảm thấy hứng thú, còn lại đều là phông nền mà thôi.

Bắc Khởi Hiên bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hai người đi vào, mà ánh mắt nhìn Bảo Ngọc cũng phức tạp vô cùng. Kiều Nhã vẫn là khuôn mặt mỉm cười, bà ta không quan tâm đến Trương Bảo Ngọc, điều làm cho bà ta ngạc nhiên chính là việc Tiêu Mặc Ngôn sẽ đến! Hà Hạnh cũng mang ý cười trong mắt, trêu ghẹo nhìn chằm chằm hai người.

Là người lớn nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Thịnh phản ứng đầu tiên, cười sang sảng với Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc à, quả là khách hiếm!”

Bảo Ngọc mỉm cười thản nhiên, lanh lợi nói: “Ha ha, chú Tiêu, cháu cũng theo Tiêu Mặc Ngôn đến đây tham gia náo nhiệt, hy vọng không làm phiền hứng thú của mọi người là được.”

Ông nhiệt tình hô: “Sao thế được? Đến đến đến, ngồi bên này.”

Bên trái Tiêu Chính Thịnh là Kiều Nhã, bên phải là Bắc Khởi Hiên, bên cạnh ông để một vị trí trống, xem ra là để cho Tiêu Mặc Ngôn. Hà Hạnh ngồi bên cạnh chủ động đứng dậy, đem chỗ ngồi nhường cho Bảo Ngọc, còn cô đi đến một bàn khác.

Tiêu Mặc Ngôn cùng Bảo Ngọc ngồi xuống, Tiêu Chính Thịnh giới thiệu Bảo Ngọc cho mọi người, tuy chỉ nói là con gái của bí thư ủy ban thành phố, nhưng mọi người đều có thể nghe ra mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Tiêu Mặc Ngôn, trong lòng cũng hiểu nên cho qua. Sau đó, Tiêu Chính Thịnh liền cười cùng cô nói chuyện phiếm: “Bảo Ngọc, ba cháu vừa mới nhậm chức, công việc rất bận đúng không?”

“Vâng ạ, gần như đã vài ngày cháu không gặp ông ấy rồi.”

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Ha ha, ba của cháu bây giờ là bí thư ủy ban thành phố, bận cũng là lẽ dĩ nhiên. Có thời gian rảnh, chú còn phải đến cửa chúc mừng mới được!”

“Vậy cháu nhất định sẽ tự mình xuống bếp, chiêu đãi chú Tiêu thật tốt.”

“Ha ha… Được, nói chắc rồi nhé!”

Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, Bảo Ngọc diện mạo xinh đẹp, miệng lại ngọt, khiến người khác rất thoái mái, nói mấy câu đã khiến Tiêu Chính Thịnh vui vẻ ra mặt, không nhịn được mà gật đầu.

Kiều Nhã ngồi một bên mỉm cười lắng nghe, ý cười trong mắt lại ngày càng phát lạnh. Cô gái này có vẻ rất không đơn giản, thân phận lại đặc thù, Tiêu Mặc Ngôn mang cô ta đến đây là có ý gì?

Bắc Khởi Hiên hạ mắt xuống, nghe những lời ấm áp dịu ngoan của cô, lại không hiểu sao có chút hoài niệm hương vị đôi môi của cô… Buồn bực quăng ra khỏi đầu, cầm cốc lên uống một ngụm, dùng cồn áp chế sự khô nóng bất an trong ngực.

Bình Luận (0)
Comment