Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 134

CHƯƠNG 134

Thạch từ từ rời mắt qua chỗ khác, lo lắng trong đáy mắt cũng biến mất, anh thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đưa Bảo Ngọc về đến nhà, theo thói quen của Tiêu Mặc Ngôn thì anh khi nào không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa thì mới rời đi. Đinh Khiên đều nhìn thấy sự thay đổi của Tiêu Mặc Ngôn, thấy khá tò mò.

Người phụ nữ này cũng quá giỏi mà!

Nhớ đến mục đích đến đây, cậu ta vội nói: “Cậu Tiêu, Ngọc Diệp mất tích rồi, không thể liên lạc được với cô ta nữa!”

Thạch nhíu mày: “Bao lâu rồi?”

“Hừm, từ sau lần gặp mặt lần trước, cô ta triệt để biến mất, tất cả các thiệt bị liên lạc đều đã tắt.” Đinh Khiêm khá lo ngại: “Tính ra, cũng được nửa năm rồi, cô ta không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Thạch lắc đầu: “Cô ta luôn cẩn thận, cháu có thể xảy ra chuyện, cô ta cũng sẽ không.”

Đinh Khiên bất mãn kháng nghị: “Luận thâm niên, cháu còn xếp trên Ngọc Diệp đó!”

Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn vẫn hướng ra cửa sổ xe, hồi lâu mới lên tiếng: “Tìm cô ta.”

Thần sắc của Thạch và Đinh Khiên khẽ động, nhưng đều gật đầu: “Được.”

Thạch đạp chân ga, tốc độ xe tăng nhanh, lao đi trong gió…

Bảo Ngọc lúc về đến nhà thì bất ngờ thấy Đỗ Thu Nghi, cô ta đang xử dọn đồ đạc, chuyển một chiếc vali ra để ở cửa, thím Đỗ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cô thì hơi ngập ngừng.

Đỗ Thu Nghi ngẩng lên thì thấy Bảo Ngọc, ánh mắt lộ ra chút oán hận, nhưng lập tức được thu hồi lại trở lại vẻ lãnh đạm, khẽ cười: “Bảo Ngọc, tôi phải chuyển ra ngoài ở rồi.” Sau đó, cô ta ghé sát tai cô, giở vờ ngại ngùng nói: “Anh ấy nói, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy tôi, ài, tôi cũng không biết phải làm sao với anh ấy nữa.”

Lần nữa nghe cô ta nhắc đến Bắc Khởi Hiên, Bảo Ngọc cảm thấy thật buồn cười. Càng buồn cười hơn là, bản thân lúc đầu lại như một đứa ngốc, vậy mà cùng người phụ nữ như này tranh đoạt!

Thật mất phẩm giá mà!

Thấy cô cười, Đỗ Thu Nghi nhíu mày.

Cô ta vẫn nhớ một cái tát của người phụ nữ này, món nợ này, cô ta thế nào cũng phải đòi lại, tuyệt đối sẽ không để cô sống tốt!

“Thu Nghi à,” Thím Đỗ nhẹ giọng nói: “Con… Con đến bên đó phải tự chăm sóc bản thân nha, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy.”

“Con biết rồi.” Đỗ Thu Nghi không có kiên nhẫn vơi thím Đỗ, trừ xem thường, còn có oạn hận nồng đậm. “Con gái của bảo mẫu” chính là dấu hiệu của cô, từ nhỏ đến lớn. So với Trương Bảo Ngọc lớn lên cao quý, cô ta trừ tự ti chính là hận, càng thêm đố kỵ, ngay cả tiền học đại học cũng đều là tiền trợ cấp của nhà họ Trương!

Chung quy đều phải trách mẹ cô ta không có bản lĩnh! Hại cô bây giờ ở trước mặt Kiều Nhã, cũng không dám ngẩng đầu!

Thím Đỗ lúng túng nói: “Thu Nghi, nếu như tiền không đủ tiêu, thì gọi về nhé.”

“Chút tiền đó của mẹ, vẫn là giữ lại cho bản thân dùng đi.” Trước mặt của Bảo Ngọc, Đỗ Thu Nghi cũng không cho mẹ mình một chút mặt mũi nào. Dù sao, cô ở đây cũng đã giả vờ là một đứa con gái hiếu thảo đủ rồi! Mỗi lần nhìn thấy bà ta bận bịu cho cái nhà này, Đỗ Thu Nghi đã thề, vĩnh viễn cũng không muốn sống cuộc sống như của bà ta!

Có điều vẫn may, cô ta có Bắc Khởi Hiên, yêu thương cô mỗi đêm.

Thấy thím Đỗ buồn bã cúi đầu, Bảo Ngọc bước đến, nhẹ nhàng an ủi bà ta. Thím Đỗ ngẩng lên, mỉm cười với cô, nụ cười chua chát.

Vào lúc này, điện thoại của Đỗ Thu Nghi vang lên, nhìn vào điện thoại rồi vui vẻ nghe máy: “Hiên, anh đến rồi sao? Được, em ra ngay đây.”

Bình Luận (0)
Comment