Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 145

Chương 145

Nội tâm Bắc Khởi Hiên hiểu rõ, mặc kệ những người già này có cam tâm tình nguyện hay không, họ cũng đã đứng về phía Tiêu Mặc Ngôn. Là một người Hồng Môn, Tiêu Mặc Ngôn có thể khống chế những người này, cũng không quá kì lạ. Dứt khoát, trước mặt Tiêu Chính Thịnh, Bắc Khởi Hiên nói rằng anh không muốn vào tổng bộ lúc này, dù sao anh cũng có một thân phận đặc biệt, sẽ bị miệng người đời soi mói. Anh còn muốn tiếp tục ở lại chi nhánh công ty, cố gắng làm nên thành tích rõ rệt hơn, sau đó sẽ qua giúp ông ta.

Sau khi rời khỏi Tiêu thị, Bắc Khởi Hiên phiền muộn trở về nhà, bật máy tính lên, liền nhận một phong thư.

Nhìn thấy thông tin chi tiết về bệnh viện tâm thần và mối quan hệ của Tiêu Mặc Ngôn, anh từ từ nở một nụ cười.

Bàn cờ này, cũng nên xoay chuyển rồi!

Bảo Ngọc cầm ly trà sữa đi trên đường, ánh mắt liếc về phía sau, chợt thở dài một tiếng, quay đầu: “Thịnh Hải, em không có chuyện gì để làm sao? Làm gì cứ đi theo chị mãi thế?”

Trương Thịnh Hải bước lên trên, hùng dũng nói: “Cùng chị gái đi dạo phố, có cái gì sai không?”

Cậu rất chuyên nghiệp, tập trung thực hiện nhiệm vụ này, tuyệt đối không bán đứng Tiêu Mặc Ngôn.

“Em không đến lớp sao? Không đi chăm sóc Đào Nhi sao?

” Tuần này không có lớp, Đào Nhi cũng không cần người chăm sóc.” Nói xong, liền ôm lấy vai của Bảo Ngọc hối thúc: “Chị không phải có hẹn sao? Đi thôi, đi thôi!”

Bảo Ngọc hoài nghi nhìn Trương Thịnh Hải: “Làm sao em biết chị có hẹn?”

“Vừa rồi chị nói chuyện điện thoại, em đã nghe thấy..” Sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị hẹn ai vậy?”

“Có liên quan đến em sao?” Bảo Ngọc liếc một cái, đẩy tay cậu ra, trực tiếp quẹo vào một quán cafe ở góc đường, Trương Thịnh Hải có tính cảm giác cao, nhanh chóng đi theo vào. Nếu như đối phương là đàn ông thì cậu phải nhanh chóng báo cáo cậu Tiêu!

“Vy Hiên..” Bảo Ngọc hướng vào bên trong lên tiếng gọi, đi qua ngồi vào phía đối diện.

Nhìn thấy là Vy Hiên, Trương Thịnh Huy nhẹ nhàng thở ra.

Vy Hiên liếc nhìn anh: “Làm bảo mẫu từ khi nào?”

“Cũng không biết đứa nhỏ này có chuyện gì, cứ đi theo mình..” Bảo Ngọc trừng mắt nhìn em trai, tức giận nói, Trương Thịnh Hải chỉ biết cười.

Vy Hiên nói chuyện phiếm đủ chủ đề, vô tình nói đến Tiêu Mặc Ngôn. Trương Thịnh Hải nhanh chóng ngước mắt lên, tai hướng về phía bọn họ, sẵn sàng tiếp thu một số thông tin có lợi để trở về báo cáo!

Trong quá khứ, sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn qua đêm ở phòng chị gái, cậu đã mặc định sự tồn tại của mình. Hơn nữa, nếu anh ta không quan tâm đ ến chị gái mình, thì không thể phí công suy nghĩ nhiều như thế. Trọng tâm chính là…anh ta thật sự quá hào phóng!

“Cậu thích anh ta?” Vy Hiên đột nhiên ném một câu hỏi có sức công phá như lựu đạn, có lẽ là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, cô ta luôn không thích quanh co.

Trịnh Thịnh Hải lúng túng, giả vờ xem tạp chí không để tâm đ ến điều gì, nhưng đôi tai thì đang rất chăm chú hướng về hai cô gái.

Tay khuấy ly cà phê, Bảo Ngọc nheo nheo đôi mắt phượng của mình, sau một hồi suy nghĩ, cô chậm rãi nói: “Mình không biết có tính là thích hay không, mình chỉ biết rõ là mình không thể nhìn thấy ai đó bắt nạt anh ấy, khi dễ anh ấy, bắt nạt anh ấy, coi thường anh ấy, càng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh ấy khổ sở…”

Kiếp trước, cô nghĩ mình đã yêu đậm sâu, yêu rất điên cuồng, nhưng lại bị thương tích đầy mình, ngay cả lòng tự trọng cũng đem vứt bỏ. Kiếp này, cô muốn yêu một cách thật nhẹ nhàng, muốn bảo vệ cẩn thận người đàn ông bị tổn thương này..

Bình Luận (0)
Comment