Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 175

Chương 175

“Ha ha!”Bắc Khởi Hiên cười lớn một tiếng, ngông cuồng đến cực điểm: “Cái này cũng không phải do em quyết định!”

Tốc độ xe lại như bão tố, đem cảnh sát giao thông đang truy đuổi phía sau lưng bỏ xa, đã ra khỏi nội thành, chạy đến chỗ đường có ít xe đi lại.

“Bắc Khởi Hiên, rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Mắt thấy hai bên đường rất hoang vu, Bảo Ngọc từ từ tỉnh táo lại.

Đôi môi anh ta nhếch lên không nói một câu, đường cong hàm dưới nắm chặt.

Ngay lúc Bảo Ngọc đang định mở miệng, anh ta bỗng nhiên ngoặt tay lái, đạp xuống chân phanh, dừng xe ở ven đường.

Bảo Ngọc cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm: “Anh lại muốn làm trò hề gì thế?”

Bắc Khởi Hiên quay đầu lại, ánh mắt phức tạp và nóng rực khóa chặt trên người cô: “Anh ta đến cùng có cái gì tốt mà em lại tình nguyện bị anh ta chán ghét cũng muốn ở bên cạnh anh ta? Bởi vì anh ta là cậu chủ của Tiêu thị sao?”

Bảo Ngọc nhìn anh ta một chút, cười lạnh: “Bởi vì anh ấy là Tiêu Mặc Ngôn.”

“Ha ha, Trương Bảo Ngọc, em đừng nói là em yêu anh ta đấy nhé.” Bắc Khởi Hiên cắn răng, từng cơn ớn lạnh khiếp người chảy ra bao vây lấy cô.

“Đúng thế thì sao?” Đối mặt với người đàn ông ngày xưa tổn thương cô sâu vô cùng nhưng bây giờ Trương Bảo Ngọc lại rất thản nhiên.

Hô hấp của Bắc Khởi Hiên dần trở nên bình tĩnh, sắc mặt cũng càng thêm khó coi, phút chốc liền cúi người hướng về phía trước giữ chặt cổ tay của cô, như dã thú gặm cắn lên môi của cô, tay kia bắt đầu xé rách quần áo của cô.

Không muốn nghĩ đến lo lắng trong lòng, anh ta chỉ muốn tuân theo bản năng, muốn người phụ nữ này!

Bảo Ngọc đã sớm chuẩn bị tốt, lúc anh ta tiếp cận cô tiện tay cầm một vật trang trí bằng kim loại bày ở trước mặt lên đánh về phía anh ta.

“Á. . .” Bắc Khởi Hiên kêu đau một tiếng, thoáng chốc một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống mặt anh ta, anh ta duỗi tay lên sờ nhìn thấy lòng bàn tay đều là máu: “Đáng chết!”

Nhìn thấy máu trên trán anh ta Bảo Ngọc có chút luống cuống, lúc Bắc Khởi Hiên ngẩng đầu lên cô đã thừa cơ nhảy xuống xe, vứt bỏ giày, hai chân trần liền chạy vào trong ruộng ở bên cạnh, thân hình mảnh khảnh lập tức biến mất ở trong ruộng ngô còn chưa thu hoạch hết.

Bắc Khởi Hiên không lo được tới vết thương, lập tức xuống xe: “Đáng chết, Trương Bảo Ngọc, em trở lại đây cho anh!”

Xung quanh tối đen, đập vào mắt cùng chỉ là mảng lớn cây ngô cao cỡ đầu người, căn bản là không nhìn thấy bóng người.

Ánh mắt toàn là một mảnh đỏ rực, Bắc Khởi Hiên lau máu trên mặt một cái lập tức nhảy xuống: “Trương Bảo Ngọc!”

Đau đầu đến kịch liệt, không ngờ người phụ nữ kia lại ra tay độc ác như vậy, Bắc Khởi Hiên hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không tìm thấy cô trong ruộng ngô trái tim anh ta lại thắt chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn không thể che hết thần sắc lo lắng, ngay cả giọng nói cũng có mấy phần gấp rút: “Trương Bảo Ngọc, bây giờ em đi ra anh cam đoan sẽ không truy cứu nữa!”

Đáp lại anh ta là tiếng lá ngô non bị gió thổi cọ xát vào nhau. Cô giống như bị mảnh ruộng ngô này cắn nuốt hết, không còn dấu chân.

Tiêu Mặc Ngôn ngồi ở trong xe hơi khép mắt lại che đi suy nghĩ kỳ lạ trong đó. Từ sau khi rời khỏi công ty, không khí bao phủ chung quanh người anh lạnh đến mức quỷ dị. Đinh Khiêm ngồi ở phía trước muốn mở miệng nói chuyện phiếm cùng anh cũng không dám hé răng.

Thật lâu sau, Tiêu Mặc Ngôn mới lên tiếng: “Tra vị trí của xe Bắc Khởi Hiên.”

Bình Luận (0)
Comment