Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 265

Chương 265

Thấy Tiêu Mặc Ngôn không có phản ứng gì thì cô ta cũng không nản lòng mà tiếp tục nói: “Cục cưng ở trong bụng tôi thì anh có thể yên tâm rồi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ nó cẩn thận…”

“Cút.”

Tiêu Mặc Ngôn không chút thay đổi nào mà vẫn lạnh lùng như nước đọng. Lời anh nói ra lạnh đến mức khiến người khác phải run rẩy.

Anh đột nhiên lên tiếng đã dọa sợ cô ta rồi.

Chu Nại Diên hơi luống cuống: “Xin lỗi… xin lỗi. Tôi không phải muốn làm phiền anh. Tôi chỉ là… chỉ là thấy anh một mình ở đây, sợ anh nhàm chán…”

Cô ta lo lắng đến sắp khóc rồi. Cô ta muốn để lại cho anh một ấn tượng tốt, không muốn bị anh ghét!

Chu Nại Diên còn đang muốn nói tiếp thì lại thấy anh quay đầu qua, anh mắt lạnh lẽo lướt qua cô ta. Chỉ là một thoáng thôi nhưng trái tim của Chu Nại Diên đập mạnh một thoáng, hô hấp cũng bắt đầu bắt đầu khó khăn và gương mặt đỏ bừng nhanh chóng.

Mà lúc nhìn thấy cô ta, nét mặt Tiêu Mặc Ngôn thoáng ngưng lại. Con ngươi phút chốc trợn to và nhìn chằm chằm vào cô ta.

Chu Nại Diên bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy hơi ngại ngùng, nhịp tim càng ngày càng nhanh hơn đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ta ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Ngài Tiêu… Anh… Anh sao lại nhìn tôi như vậy?”

Phía trên đỉnh đầu không truyền đến tiếng nào cả, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của anh. Ánh nhìn ấy như có một cỗ ma lực thoáng chốc có thể nhìn thấu tất cả những gì cô đang che giấu và ngụy trang, để rồi trái tim đang không ngừng rung động của cô hiện trước mắt anh.

Cái cảm giác ấy thật sự rất xấu hổ.

Chu Nại Diên cắn chặt môi. Nếu như sẽ xảy ra trong đêm nay thì đó là thánh ý của bề trên. Vậy cô ta tuyệt đối sẽ không để lỡ cơ hội này.

Cô ngẩng đầu, dũng cảm đối mắt với anh: “Ngài Tiêu, tôi…”

“Cởi ra.” Giọng nói lạnh giá của anh ẩn giấu cơn thịnh nộ.

Chu Nại Diên sững người: “Anh nói…”

Anh quay người lại, từng câu từng chữ: “Cởi ra!”

Dáng vẻ tàn nhẫn của anh đã dọa sợ cô ta khiến cô ta lùi về sau hai bước theo bản năng và hai tay ôm chặt lấy ngực: “Ngài Tiêu… Chúng ta vừa mới quen biết… Anh đừng…”

Tiêu Mặc Ngôn cũng không nói nhiều thêm một câu nào nữa mà bước nhanh qua, kéo lấy áo ngủ trên người cô. Chu Nại Diên bị dọa sợ rồi nên không ngừng vùng vẫy: “Ngài Tiêu, đừng…”

Cô ta muốn tiếp cận anh không sai, rung động với người đàn ông ưu tú này cũng không sai, nhưng cũng không có nghĩa là cô bằng lòng bị anh cưỡng ép! Bọn họ nên trải qua một quá trình lãng mạn! Đầu tiên là tìm hiểu đối phương, tiếp sau đó chính là một cuộc tình lãng mạn. Nhưng cảm giác bây giỡ đã hoàn toàn thay đổi rồi!

Tiêu Mặc Ngôn giống như một dã thú đang phát điên, xé mạnh quần áo ngủ trên người cô. Chu Nại Diên hét lớn, hai tay cô ta ôm chặt lấy ngực và vội vàng cúi người xuống.

“Có chuyện gì vậy?”

Đinh Khiên và Thạch lần lượt xông vào phòng. Đèn trong phòng khách lập tức sáng lên. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì hai người giật mình.

Chu Nại Diên trần thân trên đang ngồi trên đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bị dọa trắng bệch, trong mắt cô đong đầy nước mắt. Mà Tiêu Mặc Ngôn lại đang cầm chiếc áo ngủ mà cô ta mặc kia. Khuôn mặt anh tuấn kia đã sớm bị cơn thịnh nộ ngút trời phủ kín, giống như vật anh yêu thương bị người khác làm bẩn vậy và hận không thể moi tim cô gái kia để tế lễ vậy!

Bình Luận (0)
Comment