Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 270

Chương 270

Ngọc Diệp lúc này mới buông lỏng tay, lùi về một bên, giọng bình tĩnh: “Nếu bụng lại đói, nhớ tìm tôi.”

“Phụt phụt phụt…” Chu Nại Diên cố hết sức nhổ ra thức ăn trong miệng, đỏ mắt nhìn cô ta: “Tôi đụng đến cô ở đâu, cô làm gì đối xử với tôi như vậy?!”

Ngọc Diệp lười để ý cô, bò lên sofa bên cạnh, làm ổ ở đó tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Phù, Tiểu Hải Tử không ở bên cạnh, thật sự rất nhàm chán…

“Cô, cô có thái độ gì?” Chu Nại Diên thẹn quá hóa giận, kích động cầm dĩa trên bàn lên muốn ném đi, Ngọc Diệp mở mắt, sự lạnh lùng trong mắt dọa tay cô run rẩy, cắn cắn môi, lại đặt dĩa xuống, tủi thân khóc: “Các người đều bắt nạt tôi… tôi không làm gì cả, các người làm gì muốn đối xử với tôi như vậy?”

Ngay lúc này, cửa chính mở ra, Thạch đi vào, sắc mặt không quá tốt.

Chu Nại Diên vừa nhìn thấy anh ta, tiếng khóc càng to. Thạch nhíu mày: “Sao vậy?”

Cô run rẩy chỉ Ngọc Diệp: “Tôi không thích cô ta, kêu cô ta đi… cô ta vừa nãy xém chút dùng thuốc làm tôi sặc chết!”

Thạch nhìn Ngọc Diệp, người sau ngay cả phản ứng cũng lười cho anh, thân thể nho nhỏ rúc trong sofa, không lâu sau thì khẽ ngáy.

“Thạch.” Chu Nại Diên đi về phía trước, khóc thê thảm: “Thạch… kêu cô ta đi được không… tôi không muốn cô ta.”

Thạch đang phiền lòng vì chuyện Hải Thiên Đường, mày nhíu càng sâu, nghĩ một chút, nói: “Vậy thì đưa cô về công ty được rồi, bên đó hẳn sẽ có người chăm sóc cô.” Nói xong, xoay người muốn đi.

Chu Nại Diên khựng lại, đưa cô về công ty mang thai hộ? Không được, thế này không phải kết quả cô muốn!

Cô vội nói: “Nhân viên hộ lý của phía công ty rất bất cẩn, ngay cả thức ăn tôi dị ứng cũng không rõ…” Cắn môi, cô khẽ nói: “Bây giờ đầu tôi rất mơ hồ, cả người không có chút sức lực nào, tôi muốn… về phòng trước.”

Cô cúi đầu, chầm chạp đi về phòng.

Nhìn bóng lưng của cô, con ngươi Thạch khẽ nhíu lại. Người đang làm ổ trên sofa đột nhiên mở miệng: “Tôi không giết cô ta, đã rất nể mặt rồi.”

Thạch đỡ trán: “Ngọc Diệp, nhịn một chút đi, chúng ta muốn là đứa bé đó.”

Ngọc Diệp chậm rãi mở mắt: “Tôi không tin, anh nhìn không ra tâm tư của người phụ nữ này.”

Thạch nhìn lại: “Vậy thì thế nào? Cô ta từ đầu tới cuối không có cách nào thay thế bất kỳ ai.” Dừng lại một chút, anh nói: “Gần đây, có người nhắm đến chúng ta rồi… Cô ta bây giờ đang mang thai con của Đường chủ, chúng ta không thể buông lỏng, khoảng thời gian này cô ta cần phải ở đây.”

Ngọc Diệp xoay người, lại nhắm mắt: “Tôi đảm bảo, tôi sẽ không giết cô ta.”

“…” Thạch cạn lời, Đường chủ không giải quyết, kêu anh ta làm thế nào với những vấn đề này của Hải Thiên Đường đây?

Tây Sơn.

Tiêu Chính Thịnh ngày thường rất ít khi trở về tổ trạch Tiêu gia, nhưng một tháng gần đây, từ sau khi Tiêu Mặc Ngôn dọn ra ngoài ở, ông ta và Kiều Nhã lập tức dọn về. Tiêu gia phất lên ở Tây Sơn, Tiêu Chính Thịnh từ đầu tới cuối tin tưởng phong thủy nơi đây tốt, trước đây cũng vì tránh Tiêu Mặc Ngôn, mới chọn ở gần công ty.

Dưới sự kiên trì của Kiều Nhã, Bắc Khởi Hiên cũng cùng dọn vào.

Buổi tối, một nhà ba người ngồi trong phòng ăn dùng bữa, hòa hợp vui vẻ. Tiêu Chính Thịnh ngẫu nhiên sẽ nói chút chuyện công ty với Bắc Khởi Hiên, Bắc Khởi Hiên thường sẽ trả lời rất khéo léo, vừa nghênh hợp ông vừa duy trì quan điểm của mình, Tiêu Chính Thịnh ra sức gật đầu, thường tán thưởng nói: “Không tệ, xem ra con quả thật dụng tâm với công ty.”

Bình Luận (0)
Comment