Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 386

Chương 386

Bà ta như vừa phải chịu một sự đả kích mạnh mẽ, bây giờ cả đầu bà đều chỉ tràn ngập hình ảnh Mộc Duy bị súng bắn mà thôi, hiện thực và sự sợ hãi này cuộn trào với nhau khiến bà ta bị dày vò đến sắp sụp đổ rồi.

“Hừ.” A Khôn vốn không hề quan tâm đến khẩu súng trong tay bà ta mà vẫn sải bước lớn đi qua đó.

“Đừng qua đây!” Nguyễn Thanh Mai gào thét khàn cả giọng, bà ta nắm chặt khẩu súng trong tay giống như là đang cầm phải một thứ gì đó nặng ngàn cân vậy. Những ngón tay hoảng loạn móc vào cò súng , rồi dùng sức bóp cò giống như là trong ti vi, nhưng cây súng lại không hề có chút phản ứng nào cả.

“Thím à, muốn nổ súng thì phải kéo chốt an toàn ra đã.” A Khôn đưa tay giật khẩu súng lại rồi ném cho thủ hạ.

Nguyễn Thanh Mai gào khóc, chiếc rương tiền trong tay cũng không cần nữa, bà ta quỳ xuống rồi bò đến chỗ A Khôn: “Cầu xin các người, tha cho tôi đi, tôi không cần tiền nữa, không cần gì nữa, chỉ cần các người tha cho tôi, tôi sẽ lừa Bảo Ngọc ra cho các người, tôi sẽ giúp các người bắt cô ta…cầu xin các người, thả tôi về đi, con trai tôi vẫn đang đợi tôi mà…”

A Khôn khó chịu đá bà ta ra: “Đứng dậy!”

Nguyễn Thanh Mai ngập ngừng, sau vài lần đứng dậy khó khăn thì bà ta mới miễn cưỡng đứng dậy được, hai chân bà ta lúc này run như cầy sấy, nước mắt đã làm mờ đi tầm mắt, bộ dạng sợ sệt này đã không còn giống một phu nhân Bí thư Thành uỷ cao ngạo và ưu nhã nữa rồi.

Cho đến bây giờ bà ta mới thật sự thấy hối hận.

Tại sao bà lại quen biết với Mộc Duy? Tại sao bà ta lại ôm theo cục tức mà sinh ra Mộc Mộc chứ?

Nếu như không có bọn họ thì bà vẫn sẽ là một phu nhân Chủ tịch Thành phố sống sung sướng an nhàn, tận hưởng ánh mắt tôn kính của người khác, cho dù có đi đến đâu thì mọi người đều phải kêu bà là ‘Bà Trương”, bà có một ông chồng tài giỏi, một cậu con trai thông minh và hiếu động, thử hỏi toàn Thành phố này còn có người phụ nữ nào có phước phần tôn quý như bà chứ?

Hết rồi, mọi thứ đều bị huỷ hoại hết rồi.

Mộc Duy chết rồi, bà sẽ khó mà thoát khỏi liên can, chuyện xảy ra án mạng này sớm muộn cũng sẽ bị làm lớn lên, lúc đó ai ai cũng biết, Trương Hồng Khánh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, ngay cả Tiểu Hải cũng sẽ hận bà tới chết mà thôi!

Nguyễn Thanh Mai càng nghĩ thì lại càng hối hận, nhưng bây giờ có hối hận cũng không có ích gì nữa rồi, đám người này giết người không chớp mắt, điều quan trọng là bà ta có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không!

“Ra đây.” A Khôn quay người lại, Nguyễn Thanh Mai bị hắn dùng sức lôi đi: “Cậu…cậu muốn đưa tôi đi đâu?”

A Khôn không nói gì mà một mạch đưa bà ta tới đại sảnh.

Bên ngoài spa được treo một cái bảng ‘Đang sửa chữa’, bên trong đại sảnh thì chỉ được mở vài ánh đèn màu vàng quýt, khiến cho căn phòng trở nên lờ mờ, u tối, từ bên ngoài nhìn vào trong chỉ cảm thấy vô cùng ảm đảm âm u.

Nguyễn Thanh Mai bị đưa tới trung tâm đại sảnh, A Khôn đứng phía sau bà, lấy bà làm lá chắn cho mình.

Sau đó, hắn chầm chậm móc súng ra rồi hướng họng súng vào đầu của Nguyễn Thanh Mai.

Cả người Nguyễn Thanh Mai đầy chấn kinh, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống sàn nhà rồi, thanh âm khóc lóc có chút khàn khàn: “Đừng…đừng nổ súng…đừng giết tôi…tôi sẽ nghe lời các người…tôi sẽ bắt Bảo Ngọc, bất kể điều gì đi nữa tôi cũng sẽ nghe các người mà…đừng giết tôi…”

A Khôn không hề dao động, hắn ta chỉ giơ họng súng lên đầu bà rồi cất giọng lạnh lẽo: “Mau ra đây! Còn không ra tao bắn chết bà ta!”

Nguyễn Thanh Mai hoảng sợ gào lên: “Cứu mạng! Cứu mạng với!!”

Chính vào lúc này, một thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện ở nơi cửa lớn, cô đứng ở ngoài cánh cửa kiếng trông như một linh hồn lang thang vậy.

Bình Luận (0)
Comment