Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 413

Chương 413

Cả người Bảo Ngọc lơ lửng giữa không trung, thậm chí dưới chân còn cảm nhận được từng đợt sóng biển, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nắm tay mình, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên, dần dần bị sự mê mẩn thay thế.

Nụ cười của anh ta… trông rất quen.

“Nắm được rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, sau đó kéo cô lên. Hai chân Bảo Ngọc giẫm lên đá ngầm, lập tức đẩy anh ta ra, cách anh ta thật xa.

Anh ta cười, đứng tại chỗ, cũng không gấp gáp đi tới: “Ở đây rất nguy hiểm, nếu không muốn chết, nhất định phải càng cẩn thận.” Nói xong, anh ta xoay người đi, không để ý tới cô nữa.

Bảo Ngọc sợ run đứng tại chỗ, liếc quanh một vòng, biển rộng mênh mông, ngay cả bóng dáng một con thuyền cũng không có. Trên bờ cát gần đó cũng yên lặng lạ thường, giống như đang ở đảo hoang, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô cũng không nhìn thấy bất kì ai khác.

Thấy anh ta càng đi càng xa, Bảo Ngọc dù muốn dù không cũng đuổi tới: “Chờ chút!”

Người đàn ông không dừng bước, nhưng đầu hơi nghiêng, ánh mắt toát ra một vẻ mê hoặc như có như không. Bảo Ngọc thở hổn hển, hơi cố hết sức khi đi theo anh ta, cô cũng không vòng vo, hỏi trực tiếp: “Anh bắt tôi tới đây, là vì uy hiếp Tiêu Mặc Ngôn?”

Lúc cô ở bệnh viện, là ở cùng Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho người khác dẫn mình đi! Vậy nên thân phận của người này chắc chắn là kẻ đối địch rồi, theo năng lực của Tiêu Mặc Ngôn, có thể trói mình từ trong tay anh, có thể đoán được, năng lực phải mạnh mẽ thế nào! Huống chi, thành phố A là địa bàn của bọn họ, dù là ngoài sáng hay trong tối, đáng ra không ai có thể trốn được mới đúng! Bảo Ngọc tự mình ngoại trừ có mấy phần xinh đẹp ra, bản thân không có nhiều giá trị, huống chi, phụ nữ xinh đẹp thì nhiều, hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì dẫn mình đi, vậy mục tiêu của người này hẳn là Tiêu Mặc Ngôn! Mình đơn giản chỉ là tiền đặt cược dùng để uy hiếp Tiêu Mặc Ngôn. Nhưng mà, nếu cô vẫn còn giá trị tồn tại, vậy nói rõ rằng tạm thời Tiêu Mặc Ngôn không có nguy hiểm, cô cũng coi như yên tâm rồi.

“Uy hiếp anh ta?” Người đàn ông bật cười, bước chân không ngừng, đi tới cánh cửa tròn màu đen.

“Anh ta và anh, đều tới từ địa ngục như nhau, sớm hay muộn, anh ta cũng sẽ trở lại.” Anh ta nhỏ giọng lẩm lẩm, trong ánh mắt toát ra sự khao khát, giống như rất mong đợi cảnh tượng đó.

Trong lòng Bảo Ngọc nghi ngờ, nhìn anh ta chằm chằm, lại quên mất vấn đề muốn hỏi anh ta.

Anh ta và Tiêu Mặc Ngôn từng quen biết? Đều tới từ địa ngục như nhau… là chỉ nơi nào đây?

Người đàn ông đã đến gần nơi đi vào của cánh cửa tròn, kéo cửa ra đi thẳng vào trong, nhưng ở lúc đóng cửa, lại dừng lại, dịu dàng hỏi: “Em không định đi vào thật à?” Ánh mắt mê hoặc lòng người, chăm chú nhìn cô.

Bảo Ngọc nhíu chặt mày, đứng ngoài cửa, cười nhạt: “Đi thong thả, không tiễn, con đường địa ngục cũng không dễ đi.”

Người đàn ông cũng không ép buộc: “Buổi tối ở đây rất nguy hiểm.” Nở nụ cười, rất yêu nghiệt: “Chúc em may mắn.”

Cửa đóng sầm lại, giống như cắt đứt điểm tiếp nối giữa địa ngục và trần gian. Anh ta về với địa ngục, còn cô, một mình quanh quẩn ở lối vào của trần gian.

Bảo Ngọc thật sự không ngờ anh ta thật sự đi như thế, đúng là thật không thèm để ý “con tin” là cô sẽ chạy trốn, mặc cô một mình ở bên ngoài tự sinh tự diệt.

Nhưng, nhìn xung quanh, đúng là anh ta không cần lo lắng. Biển khơi nhìn không thấy điểm cuối, bãi biển hoang vu không một bóng người, cô muốn chạy trốn, trừ phi nhảy xuống biển bơi ra ngoài. Anh ta đoán chắc cô không có bản lĩnh đó, nên mới không chút kiêng kỵ như thế.

Đáng chết!

Bảo Ngọc hung ác trợn mắt nhìn cánh cửa đó, lấy hết can đảm, xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment