Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 446

Chương 446

Thấy Thạch vẫn còn muốn hỏi nữa, ông cụ Hình không thể không mặc kệ, lấy tẩu thuốc đập vào đầu anh ta hai cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Quên quy định của Hồng môn rồi hay sao? Nhóc con nhà anh muốn mạo phạm bề trên có phải không?”

Thạch lập tức nghiêm mặt, cúi thấp đầu, thái độ cung kính: “Thuộc hạ không dám.”

“Không dám cái mông!” Ông cụ Hình vén góc lều: “Đi sang bên kia đứng tấn cho ta! Ta chưa bảo anh đứng lên, thì không được phép đứng lên!”

“Vâng!” Thạch không dám phản đối, lập tức đi đứng tấn đúng tiêu chuẩn, vững như tảng đá.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không được phép quên quy định của Hồng môn!

Chị Điềm thấy vậy, lắc đầu: “Lão đường chủ, ngài không thể đổi người bắt nạt sao? Thạch nhà chúng tôi rất trung thành có phải không?”

Ông cụ Hình ngồi xổm ở một bên, chép miệng: “Ngọc không mài không sáng.”

Chị Điềm trợn trắng mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tiểu Cường và Đinh Khiên ở bên trong lều, một người quan sát chăm chú khí tượng ảnh mây, người còn lại giữ liên lạc với thành phố A, nói rõ tình huống ở nơi này cho Trương Thịnh Hải.

Mưa phùn bắt đầu rơi, thời tiết âm u chưa hề có ý định tiêu tan.

Tiêu Mặc Ngôn ngẩng đầu, siết chặt nắm đấm, tròng mắt siết chặt lại, sương mù ngưng tụ thành băng trong mắt.

Vì sao, nếu là người đó…

Ngồi ở tầng trên cùng của tòa thành đá, ngay cả thời gian hiện tại cũng không phân biệt rõ ràng, tiếng sấm bên ngoài nhỏ dần, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài tia chớp xẹt qua, chứng tỏ giông bão sắp đi qua. Họ cũng sắp thoát khỏi nguy hiểm, trái tim Trương Bảo Ngọc cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm. May mà nước biển không tràn lên tầng ba, chỉ cần đợi nước rút xuống thấp, họ có thể xuống tầng rồi.

Cúi thấp đầu, nhìn thấy Tuyệt vẫn luôn gối đầu lên chân cô, cặp lông mày khẽ cau lại của Bảo Ngọc vẫn chưa từng thả lỏng.

Cơ thể anh ta run rẩy, thỉnh thoảng co giật mấy cái, giống như gặp ác mộng, thỉnh thoảng rơi xuống vực sâu. Biểu cảm trên mặt thỉnh thoảng biến đổi, đầu tiên là sợ hãi, thỉnh thoảng lại nhe răng cười tàn nhẫn, cuối cùng lại giống như một đứa trẻ không còn sức lực.

Trương Bảo Ngọc nhìn anh ta, đoán không ra, người như vậy rốt cuộc có một quá khứ như thế nào? Rốt cuộc đã phải chịu đựng khổ cực như thế nào?”

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô rời đầu của anh ta trên chân mình, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, sau đó đứng dậy, cử động đôi chân bị tê, muốn đi xuống tầng xem thử mực nước.

Khi cô đi đến trước cầu thang, mực nước mặc dù vẫn chưa rút hết, nhưng cũng không dâng lên cao nữa, là dự báo tốt.

Mặt nước bình lặng, so với sự dữ dội ban nãy, sự yên bình, tĩnh lặng lúc này có chút kỳ lạ. Trong tòa thành có vài chiếc đèn khẩn cấp, ánh sáng yếu ớt và lờ mờ chiếu lên mặt nước, hoàn toàn bị dòng nước xanh thẫm nuốt chửng, không nhìn rõ bên trong.

Nhưng đôi mắt phượng của Trương Bảo Ngọc khẽ híp lại, mơ hồ nhìn thấy, dường như có thứ gì đó đang cử động bên trong…

Trương Bảo Ngọc lặng lẽ tiến lại gần, đứng trên ban công, hai chân đã chạm vào trong nước. Cô ngồi xổm xuống, mắt phượng khẽ híp, muốn nhìn thật kỹ, có phải là cá mập không hay chỉ là bạch tuộc. Diện tích bóng mờ màu xanh thẫm bên dưới càng ngày càng lớn, giống như đang kéo dài về phía cô, hình dạng cũng đang từ từ thay đổi.

Bảo Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt nước giống như bất động, tay không nhịn được đổ mồ hôi.

Bình Luận (0)
Comment