Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 466

 

Chương 466

Bảo Ngọc ngủ rất lâu, có thể thấy cô đã cực kỳ mệt mỏi.

Mấy giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng về đến bầu trời Úc.

Lúc Bảo Ngọc tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh: “Đến rồi sao?”

“Ừ.” Tiêu Mặc Ngôn khoác thêm áo bông, đội mũ nhung cho cô. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, không mặc ấm cho cô, anh sợ cô sẽ bị đông lạnh.

Bảo Ngọc ngủ dậy, tinh thần đã khá hơn nhiều. Cô theo Tiêu Mặc Ngôn xuống máy bay, anh em trong Hồng Môn ở Úc đã chờ bên ngoài: “Tiêu Đường chủ.”

Tiêu Mặc Ngôn hơi hất hàm coi như trả lời. Mọi người từ lâu đã nghe về tính tình của Tiêu Đường chủ, lần này cũng thấy nhưng không thể trách, Thạch bước lên trao đổi công việc với họ.

Đoàn người lên xe, được đưa đến hội sở thương nghiệp dưới trướng Hồng Môn, nghỉ ngơi một đêm mới về nước.

Về đến phòng, Tiêu Mặc Ngôn giống như một con thú hoang đói bụng đã lâu, đè Bảo Ngọc lên tường hôn một trận mãnh liệt như cuồng phong vũ bão, như muốn hút hết không khí trong phổi của cô. Dáng vẻ vừa thất lễ vừa bức thiết này Bảo Ngọc có chút không quen, nhưng cô cũng đau lòng, nghĩ đến những giày vò đã phải chịu đựng mấy ngày nay.

Cô thở hổn hển, chưa kịp phản ứng thì quần áo đã bị anh đẩy lên, hai bàn tay to lớn đã dò xét đi vào. Cơ thể Bảo Ngọc trong nháy mắt nóng lên, sự nhiệt tình của anh giống như xa cách đã lâu.

“Tiêu Mặc Ngôn…” Lúc này Tiêu Mặc Ngôn giống như một con thú hoang vừa được thả khỏi lồng nhốt, bị nhốt đã lâu nên có chút vội vàng hấp tấp, có hơi căng thẳng, hơi lo lắng được mất. Anh thầm nghĩ sẽ làm hết khả năng để khiến cô sung sướng, k1ch thích sự nhạy cảm của cô, trong lúc cơ thể cô không ngừng biến hóa tìm được chút yên lòng.

Để anh biết, cô thật sự đã quay về, cô đang sống sờ sờ trước mặt anh.

Anh cần dùng cách mạnh mẽ này để chứng minh.

Bảo Ngọc mặc khá nhiều quần áo, nhanh chóng bị anh lột từng lớp một, tuy là giữa phòng có lắp máy lạnh nhưng mà mồ hôi đã chảy dài.

Anh không hề dùng kỹ xảo gì, âm thầm dùng phương thức phong thủy nhất. Nhưng mà anh lại thấy phải trân trọng cô, không dám dùng lực quá mạnh. Rất mâu thuẫn nhau, vì kìm nén nên mồ hôi trên trán đã chảy dài thấm ướt khuôn mặt đẹp trai của anh.

Trên ngực truyền đến sức nóng khiến toàn thân Bảo Ngọc như bị lửa đốt, không nhịn được lấy tay đỡ lấy. Hai tay vô thức xen vào tóc anh nắm thật chặt, phát ra tiếng r3n rỉ khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh: “Ừm…”

Trước đây Tiêu Mặc Ngôn không hề hứng thú chuyện nam nữ, thậm chí là cho dù đứng trước những hình ảnh khi3u gợi anh cũng không có phản ứng! Ai biết được sau khi gặp được Bảo Ngọc thì mọi thứ đều thay đổi. Muốn cô, muốn mạnh mẽ yêu cô, ý nghĩ này khiến anh thật sự khó kiềm chế.

Tiêu Mặc Ngôn cũng nhanh chóng cởi qu@n áo của mình ra, thân hình rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo chiếu lên giống như màu mật ong chói mắt, trong mỗi lỗ chân lông rỉ ra mồ hôi, tràn ngập mùi vị thoang thoảng của tình d*c.

Anh ôm chặt lấy Bảo Ngọc, không ngừng hôn cô th ở dốc…

D*c vọng của Bảo Ngọc như chiếc thuyền nhỏ dập dờn lung lay trên sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngập trong biển sâu.

Cô càng muốn nhiều hơn.

“Tiêu Mặc Ngôn…” Biết anh khó chịu, Bảo Ngọc quan tâm nói thầm vào tai anh: “Tiêu Mặc Ngôn, anh có thể…”

Tiêu Mặc Ngôn thương yêu hôn lên môi cô, xương quai xanh của cô, cố gắng khắc chế lắc chế lắc đầu: “Em rất mệt mỏi, lát nữa tắm nước nóng xong thì ngủ sớm đi.”

Bình Luận (0)
Comment