Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 518

Chương 518

Đó là một bộ áo cưới cổ phục, eo cao, đường váy uốn lượn rũ xuống đất, thêu thủ công từng đoá từng đóa hoa sen kiều diễm, đường viền trước ngực được thiết kế rất tinh xảo, hoàn toàn là vì kích cỡ của Bảo Ngọc mà làm ra.

“Đẹp quá đi!” Đôi mắt của cô phát sáng, vui mừng nhìn áo cưới được treo ở trong phòng.

Thấy cô thích, Tiêu Mặc Ngôn cũng bỏ qua căng thẳng ở đáy mắt: “Em thích thì tốt rồi.”

Bảo Ngọc gật đầu không ngừng, đưa tay sờ lên chiếc áo cưới: “Thật sự rất là thích.”

Có thể mặc nó vào, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh, cô cũng không còn bất cứ yêu cầu xa vời gì nữa, cứ như vậy cả đời này sống ở bên cạnh anh…

Cách thời gian kết hôn còn hai ngày, chị Điềm chỉ huy các anh em ở phía dưới trang trí lại toàn bộ phòng ở lầu ba mươi chín làm phòng tân hôn cho đường chủ và phu nhân, mà bọn họ thì đem tầng ba mươi tám thành nơi các anh em ở cùng nhau. Vy Hiên rất nghĩa khí mà xin hai ngày nghỉ ở tòa soạn, đến đây để hỗ trợ, thuận tiện cũng nói chuyện với Bảo Ngọc, bạn của Bảo Ngọc cũng không nhiều, có cô ấy ở đó cũng khiến cô vui vẻ hơn.”

Tất cả mọi người đều mong chờ ngày diễn ra hôn lễ, đối với Hải Thiên Đường mà nói, đây chính là chuyện quan trọng nhất! Bảo Ngọc càng khẩn trương, càng hưng phấn, không dám tưởng tượng được sau khi cô được sống lại một lần nữa, tất cả chuyện này lại có thể đến nhanh như vậy, cô thật sự có thể gả cho Tiêu Mặc Ngôn, giống như cô đang nằm mơ vậy.

Chỉ là giấc mộng này khiến cho cô hạnh phúc, khiến cô an tâm, cô tình nguyện an nghĩ cũng được.

Vẻ mặt của Tiêu Mặc Ngôn vẫn như cũ, làm như chuyện không liên quan đến mình, nhưng anh lại đích thân chuẩn bị hôn sự này, tuyệt đối không hề qua loa. Chỉ là đôi lúc đuôi lông mày sẽ nhiễm lên một vẻ ngưng trọng, lúc chị Điềm nói cho anh biết không có cách nào để liên lạc với Tiêu Tuyệt, phần ngưng trọng kia dần dần biến thành một tầng băng thật dày, lạnh đến thấu xương, khó mà làm vỡ được.

Cách hôn lễ một ngày.

Dựa theo tập tục, Bảo Ngọc phải được đón từ nhà họ Trương, cho nên buổi chiều Trương Thịnh Hải và Vy Hiên đến đón cô về nhà họ Trương, ngày hôm sau phải xuất giá ở nơi này. Tiêu Mặc Ngôn âm thầm phái Tiểu Cường và Đinh Khiên mang theo người canh giữ ở bốn phía nhà họ Trương, đảm bảo sự an toàn cho cô.

Trương Hồng Khánh là con trai độc nhất, người thân ở trong nhà cũng không nhiều, lúc ông nội và bà nội của Bảo Ngọc còn có mấy người chú cùng đến nhà họ Trương, người một nhà cùng vui vẻ náo nhiệt. Thím Đỗ bận trước bận sau, giống như là muốn gả con gái của mình đi, tận tâm tận lực, Trương Hồng Khánh cũng cố ý tan việc sớm một chút, trở về nhà để cùng nhau chuẩn bị hôn lễ vào ngày mai.

Khác biệt với bầu không khí vui mừng ở nhà họ Trương, Đường Hằng Nguyên lại có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, bọn họ rất rõ ràng càng vào thời gian này càng dễ xảy ra chuyện nhất.

Động tĩnh của Tiêu Tuyệt hiện tại càng lúc càng lớn, việc kinh doanh ma túy đã thâm nhập hơn phân nửa thị trường, người mua phần lớn là doanh nhân, dưới tay của anh ta còn có một nhóm không biết tên nhà cung cấp hàng hóa qua lại với nhau, lấy phương thức phân phối hàng hóa này của anh ta, không bao lâu liền sẽ trở thành trùm buôn thuốc phiện lớn nhất cả nước. Kinh doanh ma túy kiếm tiền rất nhanh, đến lúc đó, số tiền kia cũng có thể được dùng rất nhiều, ví dụ như bồi dưỡng thế lực, hoặc là… mua súng ống đạn dược.

Anh ta giống như một quả bom không định giờ, không thể xác định được lúc nào có thể nổ, uy lực của nó không thể tưởng tượng được.

Vào lúc tối, ông Hình xuất hiện, xuất hiện đột ngột ở phòng khách trong tầng ba mươi chín như vậy, ngồi xếp bằng trên ghế sa lông, rút lấy nỏ điếu của ông ta phun ra một vòng khói sương mù, sắc mặt rất âm trầm.

Tiêu Mặc Ngôn ngồi đối diện của ông ta cũng không mở miệng lên tiếng.

Ông Hình hút một vòng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thời gian tổ chức hôn lễ không thể thay đổi được ư?”

Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, trong mắt chứa một mảnh mờ mịt, khó mà nhìn ra.

Ông Hình thở dài: “Coi như là tôi chưa từng nói đi.”

Bình Luận (0)
Comment