Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 525

Chương 525

Tiêu Mặc Ngôn cầm trong tay nhìn quanh một chút, Đinh Khiên cũng tò mò lại gần hỏi: “Nghê Thư, đây là bảo bối gì vậy?”

“Xương cốt của lão môn chủ, lúc ông ta làm phẫu thuật thì giữ lại, các người cứ giữ làm kỷ niệm đi.”

“…”

Mọi người đều trầm mặc, trong ngày đại hỉ kết hôn này lại tặng xương cho người khác sao, cũng chỉ có thể là Nghê Thư mới có gan làm như vậy, nếu để cho lão môn chủ biết được, sợ là ông ta sẽ khóc luôn.

“Cô nhóc Bảo Ngọc kia đâu rồi?” Nghê Thư xoay đầu nhìn xung quanh.

Đinh Khiên thuận miệng trả lời: “Ở trong phòng nghỉ.”

Nghê Thư cũng không hỏi gì thêm, bước vào giáo đường, cô ngồi ở hàng cuối cùng hẻo lánh nhất, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.

Lúc này Trương Thịnh Hải đẩy Ngọc Diệp vào: “Nghê Thư, giúp tôi chăm sóc cho Đoàn Đoàn với, tôi đi chào hỏi người thân họ hàng.”

Nghê Thư cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là vung vung tay.

Trương Thịnh Hải ngồi xổm, xuống nhìn qua Ngọc Diệp khuôn mặt tuấn lãng đều là ý cười quan tâm: “Đoàn Đoàn, em ngồi ở đây chờ anh nha, một lát nữa anh về với em.”

Ngọc Diệp mỉm cười một tiếng, trên gương mặt tròn trịa đều là ngọt ngào: “Ừm, Hải Hải đi đi.”

Sau khi Trương Thịnh Hải đi khỏi, Ngọc Diệp xoay mặt qua, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, khôi phục về vẻ mặt sát thủ của Ngọc Diệp không hề có chút gợn sóng.

Nghê Thư nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái: “Nè tôi nói cô chứ, xương cốt cũng đã hồi phục rồi, tại sao không nói cho cậu ta biết, cả ngày cứ ngồi trên đây đến nghiện rồi hả?”

Ngọc Diệp bất động thanh sắc, giọng nói lạnh lùng không có chút chột dạ nào: “Tôi thích.”

Nghê Thư bật cười: “Sao vậy, thích được người ta nâng trong lòng bàn tay chăm sóc y như bảo vật à?”

Ngọc Diệp chỉ coi như không nghe thấy, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm hình bóng Trương Thịnh Hải đang chào hỏi với họ hàng nhà họ Trương. Giống như cảm nhận được tầm mắt của cô ta, Trương Thịnh Hải quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Diệp, cậu dịu dàng cười với cô ta một cái, mặt mày của Ngọc Diệp liền cong cong.

Nghê Thư nhìn thấy liền rùng mình một cái, tình yêu đúng là một thứ có thể hủy đi trí thông minh của người khác.

Thạch nhìn thấy thời gian đã đến rồi: “Cậu Tiêu, cũng sắp tiến hành lễ rồi.”

Tiêu Mặc Ngôn gật gật đầu đi về phía trước, Thạch đi phía sau lưng, rồi lại kêu người đi mời cha xứ.

Mọi người nhìn thấy anh, tất cả đều yên tĩnh lại để chờ nghi thức thần thánh bắt đầu.

Trong phòng nghỉ, sau khi chị Điềm nhận được thông báo, chị ta mỉm cười với Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, nghi thức sắp bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài nhé.”

“Vâng.” Bảo Ngọc đứng lên để áo khoác ở trên người qua một bên, buông xuống tấm màn sa trên đỉnh đầu.

“Hây da, con nhóc Vy Hiên kia chạy đi đâu mất tiêu rồi.” Chị Điềm có chút sốt ruột, Vy Hiên là phù dâu, cô ấy đương nhiên phải ở gần với cô dâu.

Bảo Ngọc suy nghĩ một chút: “Chị Điềm, chị làm thay cậu ấy đi.”

“Như vậy sao được.” Chị Điềm nhanh chóng nói: “Chị cũng là mẹ của một đứa con rồi, phù dâu phải là một người phụ nữ chưa từng lập gia đình mới được.” Chị ta thẳng thắn lắc đầu.

“Chị Điềm, chị đã kết hôn chưa?”

Bình Luận (0)
Comment