Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 557

 

Chương 557

Cúp điện thoại, cô ta liền quay xe lại, đi về hướng ngược lại.

Chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn bình thường, Chiêm Gia Linh xuống xe, thận trọng nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong, đi thẳng đến cuối tầng hai.

“Cốc cốc cốc” Cô ta gõ cửa.

“Két” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Bắc Khởi Hiên đứng ở cửa, đôi mắt như chim ưng nhìn cô ta: “Tôi nghĩ cô sẽ không đến.”

Chiêm Gia Linh lo lắng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Bắc Khởi Hiên nghiêng người, nhìn vào bên trong lải nhải nói chuyện. Chiêm Gia Linh cau mày, sau khi đi vào bên trong, cô ta liền nhìn thấy người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường, vội vàng đi đến, lông mày của cô ta nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Khởi Hiên đóng cửa lại, từ từ bước tới: “Như cô thấy, chính là những gì đã xảy ra.”

Chiêm Gia Linh nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh tìm được anh ấy ở đâu? Hôm đó….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Khởi Hiên lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, nhướng mày chậm rãi nói: “Thực ra tôi nhận được lệnh phục kích bên ngoài nhà thờ, bất cứ lúc nào cũng có thể kích nổ quả bom bên ngoài nhà thờ, nhưng, tôi lại không nhận được lệnh, lúc tôi đi qua kiểm tra, đúng lức nhà thờ sụp đổ. Nên….chính là như vậy.”

Chiêm Gia Linh vô cùng kinh ngạc, xem ra Tiêu Tuyệt thật sự muốn lấy mạng của những người này! Cô ta biết Bắc Khởi Hiên cũng đang làm việc cho anh, nhưng, cô ta lại không biết là làm việc gì. Đây chính là đặc biệt của Tiêu Tuyệt, những người làm việc cho anh, không bao giờ biết được tình hình của nhau. Nên khi ai đó xảy ra chuyện, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động chung của anh, càng không cần phải lo lắng có người sẽ phản bội lại bọn họ.

Sau khi bình tĩnh lại, Chiêm Gia Linh hỏi: “Anh gọi tôi đến, là muốn tôi làm gì?”

Cô ta không tin Bắc Khởi Hiên có ý tốt như vậy!

Đôi mắt Bắc Khởi Hiên toát lên sự lạnh lùng, nở một nụ cười khó hiểu, quay người đi ra khỏi phòng, Chiêm Gia Linh nhìn người đang nằm trên giường, cũng đi theo anh ta ra khỏi phòng.

Anh ta dựa vào cửa, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tôi đã tìm bác sĩ đến khám cho anh ấy”

“Nên?”

“Hình như đã bị tổn thương đến đầu, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, tóm lại, anh ấy vẫn luôn duy trì dáng vẻ như bây giờ, bốn ngày rồi, vẫn chưa tỉnh lại.” Nói đến đây, Bắc Khởi Hiên khẽ cười: “Có lẽ, đây là một cơ hội, cho cô và tôi đều có lựa chọn, cơ hội thành người như thế nào!”

Cuối cùng Chiêm Gia Lĩnh cũng hiểu ý của anh ta, cau mày, nở một nụ cười: “Trước khi anh muốn trở người như thế nào, tốt nhất anh nên hiểu Tiêu Tuyệt là người như thế nào, nếu không, tôi sợ anh sẽ chết một cách rất thảm.”

Từ khi tiếp xúc với người này, cô ta đã nhận ra một điều, những thứ của anh ta, không có dễ nhớ như vậy!

Bắc Khởi Hiên nắm lấy ngón trỏ khẽ lắc: “Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi.”

“Hả?” Sự giễu trong ánh mắt của Chiêm Gia Linh còn rõ ràng hơn.

Bắc Khởi Hiên không nhanh không chậm lên tiếng: “Bên phía Hồng Môn không hề biết Tiêu Tuyệt đã được tôi cứu ra, đây là cơ hội tốt khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác!”

Chiêm Gia Linh nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên lên tiếng: “Anh muốn đối phó với Hồng Môn?”

“Haha, chẳng qua tôi chỉ muốn làm chuyện mà Tiêu Tuyệt vẫn luôn muốn làm mà thôi, không có gì kỳ lạ cả.”

Chiêm Gia Linh vội vàng truy hỏi: “Lý do?”

Bắc Khởi Hiên rủ mắt xuống, nở một nụ cười: “Không cần bất kỳ lý do nào cả.”

Bình Luận (0)
Comment