Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 564

Chương 564

Thạch nhìn chằm chằm vào Quan Mạc, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đang vui vẻ như một đoá hoa vậy, ánh mắt anh khẽ lập loè: “Quan Mạc, anh định khi nào sẽ đi?”

Quan Mạc vừa nghe là liền không vui: “Tôi mới tìm được Tiểu Hiên là cậu lại đuổi tôi đi rồi à? Hải Thiên Đường của các người cũng thật là vô tình quá đi!” Anh nép bên cạnh Vy Hiên, bày ra cái bộ dạng ai có đuổi tôi đi tôi cũng không đi đâu.

Thạch không nói gì mà quay đầu lại nhìn chị Điềm, chị Điềm lập tức hiểu ý, chị ta khẽ khụ hai tiếng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi gọt chút trái cây, Vy Hiên, em qua đây giúp chị đi.”

“Không thành vấn đề.” Vy Hiên theo chị Điềm vào nhà bếp.

Quan Mạc cất giọng có chút bất mãn: “Các người coi Tiểu Hiên là culi à? Chị Điềm cũng thật là, đàn em của mình thì không kêu, toàn là sai người khác.”

Bảo Ngọc nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh thật sự là…thanh mai trúc mã của Vy Hiên sao?”

Cô và Vy Hiên ở cùng một ký túc xá, bạn học nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy có thanh mai trúc mã cả.

Quan Mạc vô cùng đắc ý: “Dĩ nhiên rồi! Tôi nói cho cô biết nha, chuyện là như vầy nè…”

Bên cạnh, Tiêu Mặc Ngôn kéo Bảo Ngọc vào trong lòng mình, sau đó đưa tay bịt tai của cô lại rồi cất giọng không nóng không lạnh: “Mấy chuyện cẩu huyết không có dinh dưỡng, đừng nghe nhiều.”

Quan Mạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà cẩu huyết? Cái gì mà không có dinh dưỡng? Chuyện của tôi và Vy Hiên có thể làm giật mình cả trời đất, kinh động cả quỷ thần đó! Người nghe thì sẽ thương tâm, người nhìn thấy thì sẽ rơi nước mắt!”

Bảo Ngọc mỉm cười: “Dù sao đi nữa Vy Hiên cũng tìm được bạn cũ, tôi cũng vui thay cho cậu ấy.”

“Ừm ừm ừm!” Quan Mạc siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm và cất lời thề thốt: “Tôi đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hiên, không để cho cô ấy chịu khổ nữa đâu!”

Lúc này, Vy Hiên và chị Điềm ra ngoài: “Nào, mọi người ăn chút trái cây đi.”

Vy Hiên đến trước mặt của Quan Mạc: “Anh đi với em một lát.”

“Được được được!” Quan Mạc coi Vy Hiên như là em gái ruột nên rất là nghe lời cô, sau đó hai người đến phòng giải ở bên cạnh.

Thạch điềm tĩnh hỏi: “Làm xong chưa?”

Chị Điềm lựa miếng dưa hấu ngọt nhất đưa cho Bảo Ngọc: “Còn phải hỏi? Vy Hiên là người bên phe chúng ta a! Tôi thấy Quan Mạc chạy không thoát đâu.”

Bảo Ngọc không hiểu bọn họ đang nói gì, còn đôi con ngươi của Tiêu Mặc Ngôn thì khẽ lập loè một cái, lập tức hiểu rõ.

Bên trong phòng giải trí, Quan Mạc nhíu mày lại, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại loé qua một tia xoắn xuýt, cuối cùng như là đã đưa ra quyết định, rồi dùng sức gật đầu.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Quan Mạc đưa mắt quét nhìn đám người trong phòng khách, ánh mắt anh ta sau đó rơi trên người Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn thì vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu. Quan Mạc cau mày, sau đó đi qua đó cùng với Vy Hiên, sau khi ngồi xuống anh ta mới trầm giọng nói: “Nói thật chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn, Tiêu Mặc Ngôn sẽ bị Tiêu Tuyệt liên luỵ. Phía trưởng môn mà có chất vấn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi.”

Thạch yên lặng rũ mắt xuống, quả nhiên giống như anh dự đoán. Có thể phái cả Quan Mạc đến thì cũng đủ thấy sự xem trọng của môn chủ đối với chuyện này như thế nào. Dù sao đi nữa Tiêu Mặc Ngôn và Tiêu Tuyệt là anh em song sinh, ai mà biết được trong chuyện này rốt cuộc còn ẩn giấu thứ gì nữa kia chứ? Cho nên, giống như Quan Mạc đã nói, ông ta có nghi vấn thì cũng là hợp lẽ.

Bảo Ngọc quay sang nhìn Tiêu Mặc Ngôn, thần sắc cô lộ ra một tia lo lắng. Tiêu Mặc Ngôn chỉ nhìn cô nở một nụ cười an ủi và nắm lấy bàn tay vẫn còn đang băng bó của cô, sau đó ngước mắt nhìn qua Quan Mạc: “Nói với ông ấy, cái chức đường chủ này, tôi không có hứng thú làm nữa.” Anh dắt tay Bảo Ngọc rồi đứng dậy rời đi.

Bình Luận (0)
Comment