Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 567

Chương 567

Ngọc Diệp tiếp lời: “Nếu như thật sự là như vậy. Vậy thì những người dưới trướng anh ta e là sẽ không an phận nữa rồi.”

Đinh Khiên ngẩng đầu lên trước máy tính: “Hừ, chỉ sợ bọn chúng không đến thôi.”

Sắc trời tối om, im lặng như tờ.

Chiêm Gia Linh đỗ xe xong, sau đó ôm những thứ cô vừa mua từ siêu thị xuống xe.

Nơi cô thuê là một căn hộ đơn thân, vừa mới đến cửa thì đã nhìn thấy một bóng ảnh quen thuộc, cô ngừng bước chân lại: “Châu Kiệt?”

Dương Châu Kiệt bước đến trước, thành khẩn nói: “Gia Linh, anh muốn nói chuyện với em.”

“Sao anh lại tìm tới chỗ này được?” Trong thanh âm của Chiêm Gia Linh có mang theo một tia cảnh giác.

Dương Châu Kiệt vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh đến phòng nhân sự mới lấy được tư liệu của em. Xin lỗi, anh làm như vậy chỉ là vì không muốn em rời khỏi như vậy.”

Chiêm Gia Linh rũ mắt xuống, cô trầm mặc một lát rồi nói: “Châu Kiệt, em rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em bây giờ không có tâm trạng suy nghĩ đến vấn đề công việc nữa.”

Thấy thái độ của cô kiên trì, không có một chút do dự nào như vậy, Dương Châu Kiệt cũng không ép cô nữa, mà gật đầu: “Anh biết rồi.”

Sau đó tầm mắt anh rơi trên túi đồ trong lòng cô, lập tức nói: “Anh giúp em đem lên đó.”

Thấy cô có chút ngập ngừng, anh mỉm cười: “Anh chỉ giúp em đưa tới cửa, anh có hẹn với khách hàng phải đi ngay.”

Nghe anh nói như vậy, nếu như từ chối nữa thì rõ ràng là mình quá ích kỷ rồi, Chiêm Gia Linh chỉ đành gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”

Dương Châu Kiệt nhận lấy đồ, rồi nhìn vào trong đó một cái, mi tâm anh có hơi cau lại, anh bình tĩnh hỏi: “Mua nhiều đồ quá vậy, em ở một mình sao?”

“Ừm.”

Anh cũng không hỏi gì nữa, sau khi đưa đồ đến cửa nhà cô, anh liền lịch sự rời khỏi.

Đi xuống dưới lầu, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà cô, trong lòng có chút khó hiểu.

Vừa nãy anh nhìn thấy cô mua rất nhiều đồ vật mà đàn ông sử dụng, không lẽ, cô ấy đã có bạn trai rồi?

Dương Châu Kiệt gãi gãi đầu, rồi buồn bã khởi động xe.

Chiêm Gia Linh đứng ở ban công, nhìn thấy anh đi rồi, cô mới thở phào. Sau đó cô quay người đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê trên giường, mi tâm cô liền nhíu lại.

Dương Châu Kiệt đã tìm đến chỗ ở của cô, xem ra cô cần phải thương lượng với Bắc Khởi Hiên một chút, không thể để Tiêu Tuyệt ở lại chỗ cô nữa rồi.

Sau khi đóng cửa lại, bên trong căn phòng lại chìm vào một màn đêm.

Dần dần, người ở trên giường đã có phản ứng, thần sắc trông vô cùng thống khổ, giống như là đang chìm vào một dòng xoáy ác mộng, không cách nào thoát ra được vậy.

Những mảnh vỡ vụn lóe lên trong tâm trí anh, nhưng không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh được, anh càng muốn nhìn rõ, thì trước mắt lại càng lộ ra một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy được gì cả.

Từ từ, anh mở mắt ra.

Đập vào mắt là một màn đêm u tối, cánh cửa sổ cũng đóng rất chặt chẽ, trong bóng đêm, chỉ có duy nhất đôi con ngươi của anh là thanh lãnh chết người.

Bình Luận (0)
Comment