Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 574

Chương 574

Tiêu Mặc Ngôn không nói gì, nhưng ông Hình vẫn gật đầu: “Biết liên hợp các Ám Đường khác, chuyện này làm không tệ.”

Đi đến cửa, ông lại ngừng bước chân rồi quay đầu nhìn anh, đôi mắt mang theo một tia âm trầm: “Từ bây giờ trở đi, cậu nên bắt đầu thích ứng thân phận của mình rồi.” Ông không nói thêm gì nữa mà quay người đi vào thang máy.

Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, anh đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn mỹ đó khiến người người ta không thể nhìn ra hỷ nộ ái ố. Đáy mắt anh lóe lên một tia mê hồn kinh người…

“Tiêu Mặc Ngôn?” Bảo Ngọc đứng ở cửa gọi anh: “Sao anh lại đứng ở đây?”

Tiêu Mặc Ngôn quay đầu lại và đi về phía cô, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười: “Đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

“Ò, bọn em đang nói về chuyện của Mộc Mộc. À đúng rồi, hôm nay ở bệnh viện em có nhìn thấy Chiêm Gia Linh.”

Đôi con ngươi của Tiêu Mặc Ngôn chợt lập lòe một tia sáng, nhưng rất nhanh lại trở lại như ban đầu: “Cô ta là ai?”

Bảo Ngọc đột nhiên phản ứng lại, cô áy náy giải thích: “Cô ấy từng là một đồng nghiệp của chúng ta, anh rất đánh giá cao cô ấy.”

“Ồ?” Anh hờ hững đáp một tiếng, sau đó đi vào với Bảo Ngọc, Ngọc Diệp lúc này đã đi luyện tập hồi phục với Trương Thịnh Hải rồi, phòng khách rộng lớn bây giờ chỉ còn hai người họ.

Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi hỏi: “Em chỉ gặp một mình cô ta thôi sao?”

“Ừm, nhưng mà, chắc là cô ấy đi thăm bạn đó. Thấy sắc mặt của cô ấy không tệ, không giống là đang bệnh.” Bảo Ngọc thuận miệng nói, cô cũng không nghĩ quá nhiều về việc gặp gỡ sáng nay.

Tiêu Mặc Ngôn híp đôi mắt lại, không hỏi thêm nữa.

Anh dựa lên lưng ghế sofa, một tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Bảo Ngọc, trong đôi mắt đó mang theo phong tình, anh nhìn đến nỗi Bảo Ngọc phải ngượng ngịu: “Sao lại nhìn em như vậy?”

Anh mỉm cười: “Chỉ là muốn nhìn nhiều chút thôi.” Anh đưa tay vuốt ve mái tóc dài và cả bờ má của cô, sau đó khẽ nói: “Thật ra, mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt, chí ít còn có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Ngày hôm sau, Mộc Mộc được xuất viện, Bảo Ngọc và Trương Thịnh Hải cùng nhau đi đón bé.

Vừa mới đến cửa bệnh viện, Bảo Ngọc đột nhiên ngừng bước chân lại, cô ngập ngừng quay đầu lại, nhìn phía sau một vòng, nghi hoặc cau mày một cái, sau đó quay người lại.

“Chị, sao vậy?” Trương Thịnh Hải tò mò hỏi.

Bảo Ngọc lắc đầu: “Vào thôi.”

Cô không cách nào giải thích được cảm giác vừa nãy, giống như là nhất cử nhất động của cô đều bị người ta nhìn lén vậy.

Có lẽ, chỉ là ảo giác của cô thôi.

Trong một chiếc xe sang trọng màu đen đậu ở ngoài bệnh viện, có một đôi con ngươi mang đầy lạnh lẽo và nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bóng ảnh vừa đi vào trong kia.

Tại sao cảm giác đối với cô ấy lại quen thuộc như vậy?

Quen thuộc đến nỗi, dường như là một người đã từng ở trong đáy lòng của anh, liên quan đến cô ấy nhất định là có rất nhiều rất nhiều câu chuyện, có lẽ đó chính là mảnh ghép tạo nên cả cuộc đời hoàn chỉnh của anh.

Anh rất muốn biết, rất muốn đi tìm hiểu.

Rốt cuộc cô ấy đối với anh có ý nghĩa gì?

Bình Luận (0)
Comment