Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 607

Chương 607

”Phải, ở quầy lễ tân.”

Bắc Khởi Hiên bước nhanh ra ngoài, đi đến quầy tiếp tân, nhận lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng: ”Tôi là Bắc Khởi Hiên.”

Bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp mang theo chút tà mị.

Vừa nghe thấy thế Bắc Khởi Hiên liền giật mình, ngay lúc đó dường như anh ta cảm thấy được có một con rắn độc ở sau lưng, lặng lẽ ngẩng đầu lên, phun độc vào anh ta.

Là Tiêu Tuyệt.

Còn là Tiêu Tuyệt trước kia mà anh ta biết.

Ngăn cách giữa hai đầu điện thoại mà vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức, ngoài Tiêu Tuyệt ra, trên thế giới này không có người thứ hai.

”Ha ha.” Tiếng cười dần dần dừng lại, sau đó người kia mở miệng: ”Bắc Khởi Hiên, nghe nói, bữa tiệc chiêu đãi tối nay anh mời rất nhiều người.”

Bắc Khởi Hiên nắm chặt điện thoại, sắc mặt khẽ biến.

Anh ta không phải là đang ở chỗ Chiêm Gia Linh ư? Sao lại biết những chuyện này? Lẽ nào Chiêm Gia Linh bán đứng mình? Không, cô ta không biết bữa tiệc tối nay!

Dường như thay anh ta nói ra đáp án, Tiêu Tuyệt lười biếng mở miệng: ”Đừng đợi nữa, những người anh đợi không ai đến đâu. Ha ha, chính xác mà nói thì là, không dám tới.”

Anh nói bâng quơ tựa như đang kể chuyện cười, nhưng mặt Bắc Khởi Hiên lại biến sắc, hoàn toàn không thể tin được.

Anh ta cố gắng lâu như vậy, giờ mọi thứ đều hóa thành bọt nước hết ư?

Buộc bản thân phải tỉnh táo lại, Bắc Khởi Hiên hạ giọng hỏi: ”Tiêu Tuyệt, anh khôi phục trí nhớ rồi à?”

”Ha Ha, cũng tạm, nhớ một ít mà thôi.” Tiêu Tuyệt vẫn như cũ không nhanh không chậm mà nói: ”Tôi rất không thích chuyện có người thèm muốn đồ của tôi, cứ coi như là tôi không cần nữa, thì tôi cũng sẽ phá nát rồi vứt nó vào thùng rác, có người muốn nhặt cũng không được.”

Bắc Khởi Hiên nghe thế cũng đủ chấn tĩnh lại.

Nếu anh ta đã hồi phục trí nhớ, vậy thì những việc anh làm, tất nhiên sẽ không giấu được. Bắc Khởi Hiên cũng không cố phủ nhận, ngược lại còn rất thẳng thắn thừa nhận: ”Anh không còn lá gan đối đầu với Hồng Môn nữa, thì có những thứ đó cũng coi như lãng phí, không bằng để tôi thay anh làm tốt.”

”Ha ha,” Tiêu Tuyệt lại cười, không biết cười đối phương đang tự cho mình đúng hay là cười anh ta không biết tự lượng sức mình.

”Bắc Khởi Hiên, lúc trước Tiêu Mặc Ngôn ở ngay dưới mắt anh mà anh còn không đoán được ra thân phận thật của anh ta thì lấy tư cách gì mà đối đầu với Hồng Môn? Trên đời này không phải ai cũng có thể thành đối thủ!” Anh cười lạnh, không chút lưu tình: ”Anh vốn không đối đầu được với anh ta.”

Bắc Khởi Hiên nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay chắc bệch, sắc mặt âm trầm đáng sợ: ”Vậy anh thì sao? Anh thì không thua anh ta chắc? Cùng là anh em mà so với anh ta lại kém đến đáng thương.”

Anh ta biết Tiêu Tuyệt để ý nhất là cái gì nên cũng không ngại mà dẫm lên chỗ đau của anh.

Tiêu Tuyệt không tỏ thái độ, giọng nói âm nhu, còn mang theo hơi thở tử vong.

”Đối phó anh ta là chuyện của tôi, còn về phần anh, tốt nhất là viết di chúc cho tốt đi.” Nói xong lại nở nụ cười quỷ dị, sau đó ngắt điện thoại.

Bắc Khởi Hiên trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, nặng nề buông xuống. Lông mày nhíu chặt, trong mắt như có một ngọn lửa bùng lên.

Anh ta xoay người đi ra ngoài, quản lí thấy thế đuổi theo sau: ”Anh Hiên, khách còn chưa tới, ngài định đi đâu?”

Bắc Khởi Hiên không quan tâm đ ến, ngồi vào trong xe nhanh chóng phóng đi.

Bình Luận (0)
Comment