Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 609

Chương 609

Lẽ nào…

Anh chợt kinh ngạc mất giây lát, trong đầu lập tức nắm bắt được điều gì, lông mày nhíu lại và thận trọng hỏi: “Em… đã sớm biết à?”

Đây là… giải thích duy nhất.

Bảo Ngọc thản nhiên nói: “Bắc Khởi Hiên, tôi cho rằng anh trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã sớm xem nhẹ quyền thế, không cố chấp như vậy nữa. Không ngờ cuối cùng chi phối anh vẫn là những thứ hư vô mờ mịt này.”

Chỉ trích của cô giống như một con dao sức bén đâm thẳng về phía ngực anh.

Đặc biệt đối phương còn là cô gái anh yêu.

Bắc Khởi Hiên ngẩng đầu, mặt ngước lên bầu trời đêm tối đen, không ngừng cố gắng ép xuống cảm giác đang c ăng trướng như muốn nứt ra trong lồ ng ngực, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nói vậy, Tiêu Mặc Ngôn cũng đã sớm biết chuyện này rồi? Còn có Hải Thiên Đường thì sao?”

Bảo Ngọc không lên tiếng, đáp án đã rõ ràng.

Bắc Khởi Hiên chợt cười tự giễu: “Hóa ra… hóa ra bọn họ đều che giấu rất sâu. Ha ha, những kẻ tự cho mình là người mạnh đều như vậy hết, lúc nào cũng thích nhìn thấy kẻ bị mình giẫm dưới chân phải đau khổ giãy giụa, thấy người ta cố hết sức để sống sót lại có thể nhận được sự thỏa mãn và kiêu ngạo lớn nhất.”

Chắc từ lúc anh bắt đầu hoạt động khắp nơi, Tiêu Mặc Ngôn đã phát hiện ra rồi.

Lẽ nào Tiêu Mặc Ngôn không can thiệp vì chắc chắn Tiêu Tuyệt sẽ tự mình ra tay à? Không hổ danh là cặp đôi song sinh, ngay cả cách thức sỉ nhục người cũng rất giống nhau.

Trong điện thoại, Bảo Ngọc khẽ thở dài một tiếng.

Cô thật ra hiểu rõ Bắc Khởi Hiên hơn bất kỳ ai hết. Trước khi sống lại, đó chính là người mà cô bằng lòng bỏ ra tất cả. Khi đó cô không hiểu được thế nào là tha thứ, chỉ biết một mực căm hận, sau khi trải qua sống chết và khắc cốt ghi xương, cô đã học được cách bỏ xuống từ lâu. Bây giờ quay đầu nhìn lại, anh cũng là một vai có cảnh ngộ bất hạnh khiến người ta đồng cảm. Cô vốn không định đòi nợ, nhưng chính là bởi vì cô tham dự vào đời này mà kết cục của anh cũng được sửa lại hoàn toàn.

Cô gần như không phân biệt rõ được, rốt cuộc là ai nợ ai, ai lại phụ ai.

“Bắc Khởi Hiên, buông tha những thứ không thuộc về anh đi. Có lẽ anh sẽ phát hiện ra anh thật lòng muốn có được là thứ khác.” Bất kể xuất phát từ tình cảm nào, cô chỉ muốn cố gắng hết sức khuyên anh buông tay, không muốn kết cục của anh quá mức bi thảm.

Bắc Khởi Hiên chậm rãi thu lại tầm mắt, mí mắt rũ xuống: “Buông tha à? Còn có thể làm được sao?”

“Đương nhiên rồi!” Bảo Ngọc nói với vẻ chắc chắn: “Từ giờ trở đi, anh lại làm một người ngoài cuộc, đừng can thiệp vào chuyện của Tiêu Mặc Ngôn và Tiêu Tuyệt nữa, cách xa bọn họ ra.”

Một câu “người ngoài cuộc” đủ để đả kích nặng nề đến lòng tự tôn cũng như kiêu ngạo của anh.

Anh làm nhiều chuyện như vậy, nỗ lực lâu như vậy, quả nhiên vẫn giống như Tiêu Tuyệt nói, anh thậm chí còn chẳng có tư cách để đứng trên sân “đối thủ” sao? Từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc sao?

Anh hít sâu một hơi và siết chặt hai tay, lãnh đạm nói: “Bảo Ngọc, những gì cần nói thì anh đã nói rồi, Tiêu Tuyệt rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng, trong lòng em cũng biết. Về phần muốn làm gì, các người xem mà làm.” Anh nói xong, lập tức cúp máy.

Vệ sĩ phía sau tiến lên: “Đại ca, làm sao bây giờ?”

Bắc Khởi Hiên nhíu mày, im lặng một lúc lâu. Anh sẽ không nghi ngờ năng lực của Tiêu Tuyệt. Anh ta mới khôi phục trí nhớ, đã đập tan thành quả mà anh cố gắng lâu nay, anh ta tuyệt đối sẽ không cho anh có cơ hội xoay người. Nói không chừng, anh ta đang ở đối diện nhà anh, nâng súng chờ anh đấy. Anh không có lựa chọn nào khác, lại càng không biết cái gì gọi là “buông tay”, anh chỉ còn lại có một bước cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment