Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 649

Chương 649

Ánh mắt Tập Lăng Vũ bắt đầu trở nên sâu hoắm, sợ anh từ chối, cô đè vai anh lại, mười ngón tay như là dùng sức bấu vào.

“Vũ, anh đã có lịch sử cố ý gây thương tích ở đồn cảnh sát, không thể có thêm một lần nữa!” Cô nghẹn ngào, tim cũng đau nhói: “Lần nay để tôi thay anh…Hơn nữa chuyện này đều là vì tôi…”

Môi cô mở ra rồi đóng lại, đột nhiên bị người hôn.

Thân thể Vy Hiên chấn động, trừng to mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

anh hôn cô, hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, chặt đến mức như nhập vào trong cơ thể của anh!

Kỹ thuật hôn của anh không tốt, thậm chí có thể nói là không lưu loát, vội vàng muốn được thể hiện, cuối cùng chỉ có thể dùng một sức lực kinh người đến diễn tả.

anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng thật sự hôn, cũng chỉ có cô lúc này.

Vy Hiên bị động nhận lấy, chỉ là ánh mắt trong veo nhìn anh dần dần trở nên sợ hãi.

Nụ hôn của anh, ánh mắt tràn ngập dục vọng của anh, động tác mạnh mẽ, còn có cơ thể cứng như đá và cánh tay ôm chặt trước ngực…. đều chứng minh với cô rằng anh đã sớm không phải là anh nhóc.

Trên thực tế, người không nhận ra, cũng chỉ có cô.

Cho đến khi hút hết không khí trong phổi của cô, anh mới rời khỏi môi cô, nhưng cái trán vẫn dựa vào cô, thở hổn hển, trấn an, bình tĩnh.

Trong thoáng cô, dường như cô nghe anh nói: “Nhiều năm như vậy, may mắn cô vẫn ở đây, tôi mới không hận thế giới này.”

Trong phòng khách, Tập Lăng Vũ cúi đầu ngồi trên sofa, hít khói.

Trên lầu có người đi xuống, bước chân dừng một chút, sau đó trực tiếp đi đến, lấy điếu thuốc anh đang hút trên môi đi, dập tắt trong gạt tàn.

Tập Lăng Vũ liếc mắt lườm lườm cô, lại bất ngờ không nói gì.

Vy Hiên tắm rửa xong, tóc dài thả ra, mở một khe hở ở cửa sổ sát đất trong phòng khách ra, từng đợt mùi thơm ngát thanh thanh bay vào.

Cô không ở đây, cho nên không có để lại quần áo, đành phải mặc đồng phục cấp 2 của Tập Lăng Vũ.

Màu xanh làm, được cô giặt sạch sẽ, bọc lại cả người cô, còn phải vén tay áo và gấu quần lên, lộ ra một chút làn dan trắng nõn mềm mại, không quá chói mắt.

Hai người đều trầm mặc, tự có tâm sự.

Vy Hiên nhíu mi lại thành một đường, không thể trấn an được xuống, trong lòng cho đến bây giờ nghĩ vẫn thấy sợ.

Ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện, dáng vẻ thâm trầm u ám, lưng hướng về đèn tường, cằm dưới thu vào, không thấy rõ biểu cảm. Một tay đặt trên tay vịn, vuốt ve cái bật lửa.

Thuốc vẫn để trên bàn trà, nhưng anh không động nữa.

Vy Hiên muốn nói gì đó, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh hai người hôn nhau, lại tiếp tục trầm mặc.

Tập Lăng Vũ lúc này có chút nhếch mắt lên, hời hợt lướt qua cô, nhíu mày, lập tức tự giễu nhếch khóe môi lên cao: “Bị tôi hôn khó chịu như vậy sao?”

Vy Hiên bị hỏi khó rồi, dường như bây giở trả lời cái gì cũng không đúng. Đây không phải là vấn đề có khó chịu hay không, mà là….

Có thể hay không.

” Vũ…”

Bình Luận (0)
Comment