Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 670

Chương 670

Tập Chính Hãn nghe xong lời này, muốn lạnh lùng châm chọc cô vài câu, nhưng khi quay đầu lại đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của cô, ông ta chỉ nhíu chặt lông mày, rời đi không nói gì.

Khi Tập Lăng Vũ trở về, sắc mặt vẫn lạnh lùng, không thèm nhìn Vy Hiên đang ngồi ở phòng khách, anh ném mũ bảo hiểm lên ghế salon, muốn đi vào bếp lấy bia nhưng người đứng ở phía sau lên tiếng: “Vũ, cậu qua đây.”

Tập Lăng Vũ lập tức dừng lại.

Thái độ của cô hiếm khi bình tĩnh và ổn định, thậm chí còn có một chút ép buộc.

anh quay người nhìn cô không nhúc nhích.

Ánh mắt Vy Hiên quét qua ghế salon: “Ngồi đi.”

Đôi lông mày của Tập Lăng Vũ khẽ giật giật, không phải mời, không phải yêu cầu, cô là đang… ra lệnh cho anh?

“Phạm Vy Hiên, cô…” Tập Lăng Vũ vô thức phản kháng, nhưng khi đối mặt với đôi mắt bình thản đến mức tẻ nhạt đang nhìn chằm chằm vào anh của cô, anh lại không nói.

Giống như một con rối lặp đi lặp lại một động tác máy móc, trong nháy mắt được truyền sức sống, từ giờ trở đi sẽ trở nên tươi mới.

Không ngờ, Tập Lăng Vũ cũng không bài xích cô như vậy.

Ngừng hai giây, anh ta mới lê chầm chậm bước chân, từ từ đi qua, ngồi xuống đối diện cô.

Ngay từ lần đầu tiên cô ngăn cản Tập Lăng Vũ đánh nhau, đuổi theo sau xe đạp của anh ròng rã bảy con phố, anh ta đã biết rằng người phụ nữ này sẽ trở thành khắc tinh của mình.

Vy Hiên hạ tầm mắt, cầm cốc nước trên tay, cốc nước khẽ rung lên hai lần.

“Vũ, cậu không còn là một đứa trẻ nữa, có bao giờ nghĩ muốn làm việc gì nghiêm túc chưa?”

Tập Lăng Vũ nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô, một lát sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Như thế nào mới được coi là chuyện nghiêm túc? Tìm một công việc chính thức, mặc vest, thắt cà vạt, và những thứ lý tưởng truyền miệng, không có những thứ đó giống như không dám ra đường gặp người khác sao…” Tập Lăng Vũ hơi cúi người về phía trước, cười ranh mãnh: “Đây chính là cái mà cô gọi là chuyện nghiêm túc sao?”

Dựa thân thể vào thành ghế salon, Tập Lăng Vũ cười chế giễu: “Thôi đi, tôi thà bạc nhược đến chết cũng không muốn giống như một thằng hề ra vẻ đạo mạo trước mặt một lũ khốn kiếp!”

Vy Hiên hơi nhíu mày, bắt đầu kỹ lưỡng suy nghĩ lại bản thân mình và Tập Lăng Vũ.

Cô ở bên cạnh Tập Lăng Vũ nhiều năm như vậy, chỉ để anh trở nên hận đời như vậy sao?

Lần đầu tiên, cô bắt đầu đồng ý với Tập Chính Hãn.

Rũ mắt xuống, cô nói: “Tôi hi vọng cậu có thể đến công ty của ba cậu làm việc.”

Vy Hiên nói ra từng từ, giọng nói kiên định khiến người khác không thể ngắt lời. Tập Lăng Vũ nhướn mày, không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt của anh ta nhiễm lên một tia tức giận.

Tập Lăng Vũ cười lạnh, vắt chân lên: “Quả nhiên ông ta đến tìm cô.”

Vy Hiên không phủ nhận: “Tôi cảm thấy cậu nên nghe lời ông ấy…”

Tập Lăng Vũ đứng bật dậy, hai tay đút túi quần, ngẩng đầu đè nén sự tức giận: “Đừng nói chuyện với tôi về người này, tôi và ông ta không có liên quan gì đến nhau. Hơn nữa cũng đừng dùng giọng nói của trưởng bối để nói chuyện với tôi. Phạm Vy Hiên, cô là mẹ tôi sao?”

Tập Lăng Vũ quay người lên lầu, mỗi bước chân đều tràn ngập sự tức giận.

Bình Luận (0)
Comment