Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 674

Chương 674

Vy Hiên nhíu mày, trong đầu nhớ tới lời nói của Bảo Ngọc, nói: “Đây là thiết kế của AlexanderMcQueen…”

“Mẹ kiếp, ai quan tâm đ ến kẻ nào thiết kế nó.” Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ đã phát bực: “Phạm Vy Hiên, cô đã lớn như vậy rồi, có thể có đầu óc một chút được không? Cô mặc như vậy không phải là muốn câu dẫn những tên khốn kiếp có ý đồ xấu với cô sao?”

Vy Hiên há to miệng, đôi mắt mở to, đột nhiên cảm thấy lúc này không thể cãi với Vũ.

Mặc dù làn da của cô lộ ra hơi nhiều, nhưng thứ cô mặc dù sao cũng là váy, dựa theo lời nói của anh ta, như vậy lúc bơi lội cũng không cần mặc bikini sao?

Nhíu chặt lông mày, cô không nói hai lời, trực tiếp cởi chiếc áo vest trên người xuống ném trả lại cho anh ta, sau đó ưỡn ngực, ngẩng đầu lên nói: “Tôi mặc thế nào cũng là tự do của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy không có gì không phù hợp.”

So với những người phụ nữ ăn mặc gợi cảm trong bữa tiệc, Vy Hiên cùng lắm cũng chỉ được coi là bình thường.

Tập Lăng Vũ lườm cô, cầm chặt chiếc áo trong tay, ngực phập phồng: “Tám ngày không gặp, đây chính là những lời cô muốn nói với tôi?” Tới gần một bước, chắn ánh đèn trên đỉnh đầu, giọng nói âm u.

“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?”

Vẻ mặt Vy Hiên sững sờ, lùi về phía sau một bước, cúi đầu không nhìn vào Tập Lăng Vũ, cô ổn định lại tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: “Tôi biết cậu đang phải làm việc chăm chỉ để thích nghi với công việc mới, nên không muốn làm phiền cậu.”

Nhìn thẳng vào cô, Tập Lăng Vũ bật cười: “Bây giờ mới nói sợ làm phiền tôi? Vậy cô làm phiền tôi nhiều năm như vậy thì phải nói thế nào?”

Biểu cảm của Vy Hiên căng cứng, hơi buông lỏng, giống như một lỗ hổng, không cẩn thận sẽ tiết lộ tâm trạng của mình.

“Vũ…” Cô dịu giọng: “Bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này, cậu cần phải quay lại.”

Tập Lăng Vũ đưa tay đấm vào bức tường phía sau Vy Hiên.

Cơn gió thổi qua gương mặt cô, hơi đau một chút.

Vy Hiên nhắm mắt lại theo bản năng, đầu hướng sang một bên khác, lông mày nhíu chặt, bị kẹt trong một loại cảm xúc phức tạp không thể nào hóa giải được.

“Nếu như tôi không đi, cô sẽ rời đi sao?” Giọng nói của anh ta trầm thấp, ánh mắt cũng vô cùng căm phẫn, nắm đấm đang nắm thật chặt,bất cứ lúc nào cũng có thể vung ra.

Vy Hiên cắn môi, ngoái lại nhìn anh ta, đôi mắt trong sáng thông suốt: “Đúng!”

Nhìn vào cơn tức giận của anh ta, cô nói: “Nếu như cậu không có cách nào làm tốt những việc trước mặt, một người đàn ông như vậy, tôi vẫn rời đi.”

Tập Lăng Vũ cau mày, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Giống như chưa từng quen biết.

Dưới ánh mắt của anh ta, Vy Hiên đứng thẳng lưng, giấu hai tay đang nắm chặt phía sau lưng.

Thật chặt, chặt đến mức không cảm giác được cánh tay phải đang run rẩy.

anh ta hạ cánh tay xuống, lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn vào cô trở nên lạnh lùng. Khóe miệng nhếch lên, trào phúng nói: “Phạm Vy Hiên, tôi sẽ để cho cô biết một người đàn ông nên thế nào!”

anh ta cười lạnh, từng bước lùi về phía sau, ánh mắt nheo lại, vươn tay chỉ vào cô, nói từng chữ: “Không cho phép cô chạy trốn!”

Quay người, anh ta sải chân bước đi.

Bình Luận (0)
Comment